
Sài Gòn đang nóng, nóng ghê người.
Lục lại bài thơ cũ viết trong lúc điên lên vì nóng
Thơ Mùa Hạn
Ta suy nghĩ về đâu giữa Sài Gòn nóng bức
những con đường vươn ra phía mặt trời
đòi lại bóng mình từ tàn tích xa xưa
những con đường vung lên mịt mù và bất lực
Ta đi bán thơ rong dọc những buổi chiều
Mọi người đều vội vã
Mọi người đều lo toan
và đều cô đơn
tất tả theo những con đường tìm kiếm điều gì
...
Thế giới mỗi ngày một sinh ra
mỗi ngày một chết đi
mỗi ngày một nóng lên
mỗi ngày một cô đơn
Ta bị trói vào Sài Gòn bằng những con đường
Ta nhớ Sài Gòn bằng nỗi hoài hương
không đủ thời gian để sống
không đủ thời gian để buồn
Những vần thơ mỗi ngày cháy khô trên tán lá
câu chữ lô nhô bờ kênh
Giữa sa mạc mang dáng hình đô thị
kẻ lãng mạn cuối cùng
cũng trở thành kệch cỡm
trở thành điên
...
SaiGon -Ẽl Nino 1998