Một trong những xu hướng sáng tác đối với thi ca nói riêng và nghệ thựt nói chung là phải có pha vào thứ gì đó "hấp dẫn" một tí. Thực ra tôi chả coi trọng cái gì là xu với chả hướng, chỉ tình cờ bài thơ này nó thể hiện thế. Tôi nhớ lần đi đọc thơ ở Quán Văn (ĐH Tổng Hợp), toàn các bạn nữ tham gia, nên tôi chọn bài này. Tôi nhớ các bạn ấy có vẻ rất quan tâm.

Chiều Địa Đàng

Mưa quá giang chiều về chốn địa đàng
những chiếc lá như mộng du chao xuống
em tìm gì mùa thu đâu biết được
đành trở vàng chờ những bước chân son

Anh nằm nghe chiều vỡ tiếng cười giòn
áo mỏng quá đam mê đâu giữ nổi
bài thơ nụ hôn anh choàng mình viết vội
hạnh phúc trườn qua từng biên giới vô hình

Phiên tòa chiều vài nhân chứng lặng thinh
bàn tay anh phút đọan đành vừa lỡ
im vắng quá và mưa trời đồng lõa
nguyên sơ vụng về một tiếng nấc buông xuôi

bài Tango rơi xuống chạm làn môi
mùa thu anh chớm lạc vườn con gái
rồi chấp chới trên mi hờ khép lại
bỏ mặc chiều côi cút mãi ngoài xa


SG-1995
 
Top