Lái xe lên Đà Lạt là một hành trình thú vị, đi qua nhiều đèo cao, nhiều vực sâu, nhiều ngọn đồi xanh ngút mắt, băng qua nhiều con sông, con suối, nhìn xuống nhiều thung lũng, hồ nước, vượt qua nhiều cung đường đẹp như tranh vẽ.
Đà Lạt vẫn nằm ở thung lũng giữa những rừng thông, vẫn se lạnh, vẫn mù sương. Ở đó cà phê vẫn ngon, các em gái vẫn má hồng môi thắm, người dân tộc vẫn giả khờ và đội quân cò mồi vẫn hoạt động hiệu quả.
Nhưng,
Đà Lạt đã khác xưa, phố xá đông hơn, nhà nhiều hơn, toàn nhà phố cao ngất chẳng còn giữ dáng, nhà xây lộn xộn, mới cũ trộn lẫn, đâu đâu cũng công trình …
Đà Lạt đã khác xưa, bụi và khói nhiều hơn, rác ngập ngụa khắp mọi nơi, hàng quán mọc lên như nấm, buôn bán lộn xộn, chèo kéo khách như một cái bến xe khổng lồ…
Đà Lạt đã khác xưa vì người Đà Lạt kinh doanh du lịch như kiểu người ta nuôi gà thả vườn hay nuôi vịt chạy đồng lấy trứng, người kinh doanh chỉ biết và giỏi mỗi một việc đi lượm trứng.
Chỉ có Khách sạn Sofitel Dalat Palace là không thay đổi gì kể từ năm 1922, không thay đổi thì cũng hay nhưng mà phàm cái gì cũ quá cũng không tiện lắm.
Vừa lên đường đã vứt điện thoại xuống nước, chả biết hên hay xui. Nhưng phải xin lỗi bạn Tùng H vì đã không liên lạc được với bạn ấy để làm quả café như đã hẹn.
“Đà Lạt ơi, lạc đà ơi…’
Xin giới thiệu bạn Lê Văn Hình


