
Dạo này Hà Thi không muốn nghe kể chuyện cổ tích trước khi ngủ nữa, vì Hà Thi đã đọc quá nhiều. Hà Thi chỉ muốn nghe một câu chuyện dài nhiều tập có tên là “Cuộc phiêu lưu của Phú”. Tất cả những chuyện từ nhỏ chí lớn trong cuộc đời của ba đều được Hà Thi lắng nghe rất chăm chú, đặt rất nhiều câu hỏi và ghi nhớ rất kỹ.
Mỗi đêm một chuyện. Kể xong phải nói tiếp tên chuyện đêm sau để Hà Thi đón nghe. Không cần sắp đặt thứ tự thời gian và không gian. Không cần bố cục. Không cần kết thúc có hậu. Mỗi câu chuyện mang một chủ đề như: Phú đi lạc, Phú bắt cua, Phú làm rẫy, Phú đi rừng, Phú bán thuốc dạo, Phú trốn học, Phú hái trộm, Phú nhảy tàu…
Rất vui vì ba có một khán giả trung thành chỉ luôn muốn lắng nghe những câu chuyện từ quá khứ. Rất vui vì cũng qua những câu chuyện, quá khứ tuổi thơ của ba tràn về, rõ ràng và tươi đẹp như một cuộn phim. Rất vui vì mỗi đêm đem đến cho con một giấc mơ đẹp.
Nhưng cũng hơi chạnh lòng. Hà thi đi học từ 6h sáng đến 5h chiều. Học phòng máy lạnh, ra chơi có chút xíu thì sân trường (Vốn chỉ là một khoảng sân bê tông) không đủ chỗ chứa. Nghỉ hè chỉ có 2 tuần rồi lại phải học hè. Có quá nhiều thứ Hà Thi chưa biết trong câu chuyện của “cuộc phiêu lưu của Phú”. Nhiều thứ rất đỗi đơn giản mà một đứa trẻ ở tuổi của ba đứa nào cũng phải biết, cũng trải qua và cũng luôn nhớ về. Hà Thi không có những thứ đó.
Phải lái xe chở con đi. Để nói với con rừng là thế này, suối là thế này, đồi là thế này, con ngựa được thắng yên cương thế này, người ta trồng cây thế này…nhưng như thế vẫn chưa đủ. Con vẫn chưa biết nhiều về cuộc sống xung quanh. Cuộc sống tươi đẹp và màu nhiệm đến lạ kỳ. Con vẫn chưa biết hết.
Hôm trước Phú kể chuyện đi rừng, đói quá nên đã vây bắt một con rái cá về nướng lên định ăn nhưng phải bỏ vì thịt nó tanh quá, ăn không được. Phải giải thích với Hà Thi mãi mà con vẫn không thể hình dung ra con rái cá nó như thế nào. May quá hôm qua Hà Thi đi Thảo Cầm Viên đã nhìn thấy con rái cá. Về nhà bảo ba: “Phú không ăn thịt con rái cá là đúng rồi, nó tanh và hôi quá”
Có bao nhiêu người đến năm 18 tuổi chưa thấy con rái cá trong tự nhiên. Nếu xét ở lứa tuổi của Hà Thi thì ba đảm bảo là 100% chưa thấy và sẽ không bao giờ thấy, chứ đừng nói là bắt được và nướng thịt.
Có lần ba nói với một bạn trẻ 19 tuổi, vẫn được mẹ chở đi ăn sáng và đưa đến trường đại học: “bằng tuổi của bạn, tôi đã một mình đi gần hết nước Việt Nam”. Đúng vậy. Bằng tuổi Hà Thi bây giờ, ba đã biết đi chợ, biết nấu cơm, biết bắt cá, bắn chim, biết trèo cây, hái quả, biết bán thuốc lá dạo kiếm tiền….
Bây giờ nghĩ lại chưa chắc con sướng hơn mình ngày xưa. Nghĩ vậy mà thương con. Mỗi đêm sẽ kể tiếp cho con một chuyện, rồi khi có dịp sẽ lái xe chở con đi, để con biết cuộc sống không chỉ có thành phố, không chỉ có trường học. Cuộc sống lớn hơn nhiều. Cuộc sống kỳ diệu hơn nhiều.
May thay, chuyện “Cuộc phiêu lưu của Phú” trở nên cuốn hút nhờ đề tài của nó còn hấp dẫn hơn cả chuyện cổ tích: Cuộc sống.