
(Hình: Internet)
...
Ngôn ngữ viết đang có nhiều hạn sạn. Tôi không bàn tới ngôn ngữ chat hay blog, tôi muốn nói đến những thứ văn viết chính thức trên phương tiện truyền thông cấp nhà nước. Tôi có thể cho một số ví dụ vui vẻ như sau:
Tôi thấy:
Rất nhiều biển báo giao thông ở các tỉnh:
- Nơi dừng, đỗ ô tô con (Vậy ô tô bố, ô tô mẹ đỗ ở đâu?)
- Đoạn đường thường xuyên tổ chức bắn tốc độ (Sao không “chém”, hay “đâm” thôi nhỉ, “bắn” nghe chắc là chết. Ở thành phố HCM thì thường ghi là “Kiểm Tra Tốc Độ”)
- Cấm xe chở đất (Sao lại cấm xe chở đất? Giao thông thì quan tâm đến phương tiện chứ đâu phải hàng hóa)
- Coi chừng tai nạn (Ai biết tai nạn gì mà coi chừng. Mà lái xe lúc nào chả coi chừng tai nạn)
Bảng hiệu:
- Rất nhiều: Hội Liên Hiệp Phụ Nử hoặc NVH Phụ Nử
- Điểm Thu Hồi Vé Số Ế - ở Cái Bè – Tiền Giang. Miễn bàn luôn
- Trung tâm Giáo Dục Thường Xuyên ở hầu hết các tỉnh – Cái này hình như đã có bài báo phê phán. Giáo dục thường xuyên là loại hình giáo dục gì? Hay là để phân loại với Giáo Dục Đứt Quãng?
- Trung Tâm Rà Phá Bom Mìn ở nhiều tỉnh – Cho dù là tên một đơn vị thì nghe nó cũng rất lủng củng chưa kể nếu có trái lựu đạn thì kể như nằm ngoài chuyên môn của trung tâm này. Tôi cũng chưa biết đề xuất cái tên nào cho phù hợp nhưng tôi tạm nghĩ là “Xử Lý Chất Nổ” nghe tạm hơn
Khẩu Hiệu:
- Đóng thuế đầy đủ là nghĩa vụ của toàn dân - Câu này rất chi là “khẩu hiệu”, sao không là “nộp thuế” cho nó nhẹ nhàng. Mà là thuế gì mới được? Có cả trăm thứ thuế đâu phải dân nào cũng cần đóng hết.
- …muôn năm – Nghe chẳng khác gì “vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
- Toàn dân tích cực hưởng ứng….- Thường chả biết là cụ thể cần làm gì? Hưởng cái gì và ứng cái gì mới được chứ?
Tạm vậy đã. Khi nào cần bàn thì ta bàn sâu hơn
Xem thêm ở đây
Hoặc xem ở đây để thêm vui.