1.
Cái lạnh ở HN rất dễ chịu chứ không như tôi tưởng. Có lần tôi ra HN lúc thời tiết rét đậm, chừng 11 độ. Vậy mà tôi cũng chỉ rất phong phanh chứ không áo lông khăn choàng như người HN. Trong cái rét HN, uống rượu rất rất rất thấy ngon.
2.
Cái nóng ở HN kinh khủng hơn tôi tưởng. Một tuần tháng bảy tôi ở HN như một con cá voi mắc cạn. Buổi sáng tôi uống café ở gần Hồ Gươm mà chỉ muốn lao xuống hồ để tránh nóng.
3.
Tài xế Taxi ở HN, kể cả hãng Mai Linh, đối với tôi đều ít có thiện cảm. Tôi biết rằng nói thế hơi qui chụp, nhưng tất cả những lần tôi đi taxi ở HN tôi đều bị lừa. Có lần tôi đi từ Lăng Bác về đường Bảo Khánh mất những 260 ngàn. Sau này tôi toàn đi xe buýt cho nó lành.
4.
Ở HN, Bún Chả ở Hàng Mành và Bánh Cuốn Thanh Trì thì đúng là ngon nhất thế giới. Nhưng phở Bắc thì ăn ở Bát Đàn không đỉnh, ăn ở Nam Định mới là số một, tôi không nhớ tên quán ở Nam Định. Còn Bánh Tôm Hồ Tây và Kem Tràng Tiền thì, theo tôi, là rất không ngon.
5.
Thịt chó ở thủ đô cầy Nhật Tân ăn không ngon bằng ở Thị Nghè hay Cống Quỳnh ở Sài Gòn. Có lẽ do món mắm tôm làm chưa đỉnh, thiếu nhiều gia vị, ít rau hơn, nhưng lá Mơ ở HN thì to, tươi và ngon hơn.
6.
Rượu Nếp Cái Hoa Vàng và rượu Làng Vân xứng đáng là danh tửu trong thiên hạ. Tôi thích uống rượu ở mấy quán ngoài bờ đê sông Đuống. Uống rượu ăn cá Trắm Đen om dưa. Nhưng cái món đặc sản rượu Dân Tộc gì đấy thì tôi uống không vào. Và dù trời lạnh cỡ nào, tôi vẫn không thể uống bia mà không có đá như người HN.
7.
Ở HN, bữa cơm tối với gia đình rất quan trọng. Có lần tôi uống rượu với khoảng chừng gần 20 người từ 5h chiều, đến hơn 7h tối thì chỉ còn 5 người ở lại. Câu trả lời cho việc lui binh sớm thường là: phải về ăn cơm nhà.
8
Việc viếng thăm Lăng Bác là việc thiêng liêng, nhưng đã mở cửa cho thăm quan thì Lăng Bác cũng chỉ là một cái Lăng thôi, theo tôi không cần nghiêm trọng vấn đề an ninh quá. Bác mà nhìn được hàng người dài rồng rắn xếp hàng giữa trời nóng vào thăm Lăng Bác (mà chỉ được đi lướt qua di hài của Người) thì chắc Bác thương lắm. Ấy là chưa nói đến một vòng qua Phủ Chủ Tịch, Nhà Sàn…Cuộc viếng thăm thường mất đứt một buổi.
9.
Văn Miếu là đất thiêng của nền học vấn nước nhà. Một hôm tôi đến thăm, vừa ghé vào cổng bán vé thì thấy một vẻ mặt rất hắc ám, một cái hất hàm rất hách dịch và một câu hỏi mà tôi phải ngẫm lại mất mấy giây mới hiểu: “wan tít kịt o tu tít kịt?” Tôi trả lời: “Vâng, cho em xin 2 vé”. Thì nhận được một cái bĩu môi hết sức khinh bỉ. Biết thế, trả lời quách là “tu tít kịt” có phải hay hơn không.
10.
Các bác làm ơn sắp xếp cái tựa lại cho dễ đọc ạ. Xin lỗi các bác blogers ở HN nếu có gì không phải. Thực ra là em đang thèm ngồi uống rượu ở HN trong cái rét Nàng Bân này, thèm ghê gớm và gớm ghê. SG nóng quá đỗi.