Tặng anh VMC

là viết tắt của: Союз Советских Социалистических Республик

Tôi là người đi nhiều nhưng không được may mắn đi nhiều quốc gia, vì tôi vẫn quan niệm rằng: chưa đi hết Việt Nam thì chưa nên đi ra nước ngoài. Nhưng nếu bạn hỏi tôi về một đất nước khác mà tôi từng yêu mến, từng ngưỡng mộ, từng mơ về…một thiên đường bên ngoài lãnh thổ Việt Nam, thì đó chính là Nước Nga. Không hẳn là nước Nga của hôm nay, chính xác là nước Nga của CCCP ngày trước.

Tôi học tiếng Nga từ năm lớp 6 đến lớp 12. Tôi đọc sách tiếng Nga. Tôi thưởng thức nghệ thuật Nga. Tôi xem điện ảnh Nga. Thế giới, đối với một đứa trẻ lớn lên ở Việt Nam XHCN, là LB Xô Viết rộng lớn và vĩ đại.

Tôi nhớ như in cái cảm giác đón đọc tờ tạp chí “Phụ Nữ Liên Xô”, tờ báo đẹp nhất với giấy Couche in 4 màu và thật nhiều hình ảnh. Tôi nhớ những giọt nước mắt chân thực khi xem đi xem lại bộ phim “Bài ca người lính”, “Mát xơ cơ va không tin vào những giọt nước mắt” hay “Nơi đàn sếu bay qua”. Tôi nhớ cái cảm giác đứng ưỡn ngực trước sân trường để hát bài Kachiusa bằng tiếng Nga. Tôi nhớ đã thức trọn đêm dước bóng đèn tròn của cầu thang nhà tập thể để đọc “Chiến Tranh và Hòa Bình”, “Sông Đông Êm Đềm” hay “Thép đã tôi thế đấy”.

Tôi nhớ tất cả những điều đó. Tôi yêu tất cả những điều đó. Cho dù thời gian có thay đổi mọi thứ, nhưng tình yêu mà tôi dành cho nước Nga vĩ đại, nước Nga của CCCP thì không bao giờ thay đổi. Có thể nói rằng tôi bị tuyên truyền, bị nhồi sọ bởi văn hóa XHCN một cách triệt để. Cũng có thể nói rằng những điều đó, đơn giản chỉ là tình yêu dành cho một thứ vĩ đại và tốt đẹp.

Đừng cười tôi. Tôi tin rất rằng nhiều thế hệ người Nga, rất nhiều thế hệ người Việt Nam và rất nhiều thế hệ con người nói chung, từng nghĩ như tôi. Có gì xấu đâu nếu ta yêu mến một điều tốt đẹp dù đó chỉ còn trong quá khứ, dù nó không nằm còn trên con đường của bánh xe lịch sử.

Mỗi lần nghe bài hát này tôi lấy thấy dâng lên một cảm giác rất khó tả.



До свидания
 
Top