
Linh Văn Tinh
1.
Blog dạo này rôm rả hơn trước nhiều. Hà Nội và Sài Gòn kết lại, Việt Nam và nước ngoài gần hơn, cũng bớt thấy mấy bạn nặc danh hơi quá khích. Nhà nào cũng ấm lửa đỏ đèn, entry cứ ra đời ngùn ngụt. Người viết chuyên nghiệp thì hay, đề tài phong phú. Người viết nghiệp dư thì tình cảm, ấm cúng những hình ảnh gia đình. Nhiều nhà có trẻ con, nhiều nhà có hoa, nhiều nhà có đồ ăn ngon hơn. Bá tánh qua lại, thăm hỏi, quan tâm, đáp lễ lẫn nhau, kính trên nhường dưới, rất đỗi tình người. Đáng gọi blogspot là khu phố văn hóa kiểu mẫu được chưa nhỉ?
2.
Tôi có những sở thích đặc biệt.
Ví dụ như tôi thích ngửi mùi lá cây. Mùi lá non mới nhú, mùi lá bị vò trong tay, mùi lá buổi sáng, mùi lá buổi đêm, mùi lá úa, mùi lá vàng…thế nên trong thơ của tôi có rất nhiều hình ảnh lá cây cũng là dễ hiểu.
Một trong những sở thích kỳ lạ khác là chờ đợi. Tôi thích chờ một cái gì đó. Có lẽ vì tôi ưa suy nghĩ nên chờ đợi làm tôi có thời gian suy nghĩ và dĩ nhiên, để viết một cái gì đó. Tất nhiên chờ đợi trước cửa phòng vệ sinh hoặc đến lượt nội soi thì không thích thú mấy.
3.
Mấy hôm nay tự nhiên tôi thèm uống rượu, thèm ngồi lê la đâu đó, dĩa mồi và ly bia hơi cũng được, thèm được nói và nghe những câu chuyện không đầu không cuối, pha lẫn tiếng chửi thề của dân nhậu. Thèm ghê gớm.
4.
Đa phần mọi người đều xa quê, ở thành phố thì xa nhà quê, ở trung tâm thì xa phố huyện, ở nước ngoài thì xa Việt Nam. Sáng nay tôi đọc bài thơ này, làm tôi bỗng nhớ Nha Trang.
Xin post tặng các blogers đồng hương Nha Trang của tôi, anh Diên Hoàng, CHị PD, Bảo Quyên…
& Thơ
Mùa Đông
Anh đã đi mười năm
Vẫn còn đó đường chân trời rất đậm
Biển của một thời khản sóng
Có gọi anh về hay không
Biết có nơi nào có ai mong
Ba ngàn đêm đốt ba ngàn đốm lửa
Soi những gì đã thành nỗi nhớ
Đã sống và đã yêu
Anh đã đi mười năm
Đến hơi thở cũng dường hóa lạ
Trên những đường phố một thời anh đã
Đi qua và quên
Bây giờ
Bây giờ ngậm nỗi buồn
Bay trong bình yên
Chỉ một nơi về chỉ một hành trình độ nhật
Những đốm lửa hằng đêm vẫn rất
Rất mùa đông và rất em
Anh đã đi mười năm
Mùa đông. Những lọn cỏ vàng đi rất vội
Không cách trở một dòng sông rặng núi
Sao không thể quay về…
SG-2002