1.
Những năm 93~94, lúc chưa viết báo, việc làm thêm chủ yếu của tôi là làm bồi bàn. Không phải bồi bàn ở các nhà hàng sang trọng mà chỉ là bồi bàn chạy sô cho mấy nhà nấu đám cưới. Thường thì tôi hay làm vào tối thứ bảy, trưa và chiều chủ nhật. Một công việc vất vả nhưng đã cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Chúng tôi chủ yếu phục vụ ở các quán sân vườn, các khuôn viên nhà văn hóa hay viện bảo tàng. Mỗi đám cưới tôi được trả trung bình 30 ngàn đồng. Có một đám cưới tôi được trả đến 50 ngàn đồng, đó chính là đám cưới của Nghệ sĩ kịch Hồng Vân. Một dĩa cơm bụi ngon lành thời đó chỉ 3 ngàn đồng nên công việc này có thu nhập khá hấp dẫn dù hơi vất vả, và nói thế nào nhỉ, đôi khi cũng hơi nhục.

2.
Việc đáng nhớ nhất của thời gian làm bồi bàn mà tôi luôn bị ám ảnh, là việc sau đám cưới, toàn bộ nhóm phục vụ chúng tôi thường ngồi lại và ăn chung một bữa cơm. Một bữa cơm rất sang trọng. Bữa cơm sang trọng ấy chính là những đồ thừa mà thực khách dùng không hết hoặc chưa đụng đũa đến. Sau này, mỗi khi đi ăn đám cưới, tôi đều nhớ chuyện này.

3.
Hôm qua đi thăm vợ bé Escape ở bệnh viện Ford Phổ Quang, tội nghiệp, đầu nát bét, một bên mắt dẹp luôn, ca pô méo xẹo, cản vỡ tan tành, dàn lạnh dúm dó. Nói chung bọn bảo hiểm chắc phải tốn nhiều tiền cho em lắm đây (Nghe báo giá sơ tới hơn 5 ngàn USD). Thương em quá. Ái ân mới mấy tháng mà đã để em gặp nạn. Ngẫm lại trách mình chứ không trách con gà băng qua đường nữa. Thôi thì lễ lạc ở nhà viết blog cho đỡ buồn.

4.
Coi “người mang họ Kenedy bị ám sát” của Mario Puzo do nhà xuất bản Phương Đông (tên nghe cũng lạ), thấy nhiều lỗi chính tả quá. Đem cuốn này mà nấu cháo giò thì chắc đãi cả xóm cũng chưa hết cháo, chưa hết giò.

5.
Hà Văn mọc cái răng đầu tiên. Một cái duy nhất. Nhìn mắc cười hết biết.



 
Top