Vợ tôi là con gái út trong một gia đình có đến tám người con. Cả gia đình đều sinh sống ở thành phố Cần Thơ, riêng anh Hai tôi lại sống trong quê, chúng tôi vẫn thường gọi đùa anh là “trưởng văn phòng đại diện của gia đình ở quê”.
Nếu bạn tưởng tượng về nhân vật Bác Ba Phi của miền tây huyền thoại như thế nào thì anh Hai tôi đúng hệt như vậy. Anh Hai to lớn, bụng phệ, ưa ăn nhậu và đặc biệt là ưa nói dóc và kể chuyện tiếu lâm cho thiên hạ cười đau ruột, bởi vì anh nói “cười nhiều cho nó khỏe, khỏi cần uống uống thuốc”.
Tám anh chị em, xét theo thứ tự kinh tế gia đình thì có lẽ anh là người khổ nhứt, vì anh là nông dân thứ thiệt, lúc nào cũng ở trần, bận quần tà lỏn rộng thùng thình, đi chân đất…Anh không có việc làm gì cụ thể và dĩ nhiên là không có thu nhập, anh đã sống như vậy gần hai mươi năm nay. Việc gì anh Hai cũng biết, việc gì cũng giỏi nhưng anh Hai không làm gì ráo, chỉ sáng cà phê, trưa cờ tướng, chiều nhậu sương sương và nói chuyện tiếu lâm cả ngày. Làng trên xóm dưới, từ quê ra đến chợ đi đến đâu nghe giọng anh là luôn có một đám đông bên cạnh, lâu lâu lại cười như vỡ chợ.
Ngày xưa gia đình nghèo lắm, lúc chiến tranh loạn lạc, thời bao cấp khó khăn, anh Hai phải ra đời sớm, phụ cha mẹ làm đủ thứ nghề để nuôi bảy đứa em ăn học, bây giờ bảy đứa em ai cũng nhà cửa đàng hoàng, gia đình thoải mái thì anh Hai vẫn ở quê, vẫn đại diện cho gia đình dự tất cả các đám tiệc, giỗ ngoải ở trong quê. Chỉ một mình anh trong tám người con biết rõ tất cả họ hàng xa gần, gia phả họ tộc nội ngoại, chỉ một mình anh vẫn thường hương khói cho phần mộ của ông bà trong đất quê, chỉ một mình anh còn thuần nông trong một gia đình đã nhuốm màu tri thức.
Một gã thuần nông nhưng bữa cơm gia đình mà chưa có mặt anh thì em cháu chưa dám đụng đũa. Một người không có thu nhập nhưng những đứa em đều răm rắp vâng lời không bao giờ dám cãi. Một người kể chuyện tiếu lâm nhưng cả cái vùng thôn quê ấy ai cũng thương, cũng quí. Đó là anh Hai tôi.
Vợ chồng chúng tôi nhiều lần bàn nhau, hay là cho anh Hai tiền mở một quán nhậu hay quán cà phê trong chợ, vừa có đồng ra đồng vô, vừa có chỗ cho ổng nói chuyện tiếu lâm. Nhưng anh Hai không chịu. Anh Hai thích ung dung tự tại vậy thôi, anh có thấy mình nghèo khó gì đâu. Anh thấy mình sướng hơn cả thiên hạ đang bon chen ngoài kia nữa. Ừ, nhiều khi vậy mà đúng .
Trái ngược với anh Hai, chị Hai tôi nhỏ thó, tảo tần, giỏi giang, ít nói, thương chồng, chiều con và đặc sệt một phụ nữ miền tây. Có lẽ nhờ chị giỏi như vậy nên anh Hai tôi mới ung dung nói chuyện tiếu lâm hết năm này tháng nọ mà không phải chật vật lo miếng cơm manh áo tầm thường.
Anh chị có hai đứa con. Thằng Trường Giang năm nay hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học và con bé Thùy Linh năm nay mười chín tuổi. Hai đứa con này là niềm mơ ước của tất cả những người làm cha mẹ trên đời. Hai đứa ngoan, hiền học giỏi, hiếu thảo, lễ phép, đều rất thương và hết mực kính trọng anh.
Anh Hai không dạy chúng học, càng không cho chúng tiền, chúng cũng lớn lên như cái cây ngọn cỏ ở quê, cũng đi học trường làng một buổi còn một buổi cắm câu, làm vườn. Anh Hai chỉ có cho chúng những câu chuyện, chỉ là những câu chuyện tưởng chừng như bình thường nhưng qua giọng kể rất tiếu lâm của anh, những câu chuyện mở ra một thế giới khác, những mơ ước khác. Anh kể chuyện về những phát minh, về rô bốt, về máy bay, về tàu thủy, về những vùng đất lạ, về lịch sử của loài người...những câu chuyện nuôi hai đứa con lớn lên, khỏe mạnh, ngoan ngoãn và giỏi giang. Những câu chuyện tiếu lâm và đậm chất Bác Ba Phi của anh dành cho con đã thay cho sữa ngoại, thay cho quần áo đẹp, thay cho du lịch cuối tuần, thay cho các lớp phụ đạo…để chúng lớn hơn so với những đứa trẻ thành phố.
Thằng Giang, con anh Hai tôi, nó là sinh viên xuất sắc của trường ĐH Cần Thơ. Nó tự học, tự đi làm kiếm tiền và luôn giúp đỡ người khác. Chưa ra trường nhưng nó đã có đơn đặt hàng của các công ty tên tuổi trong lĩnh vực công nghệ tự động, còn trường ĐH Cần Thơ thì mong nó ở lại trường để làm công tác giảng dạy.
Hôm rồi, nó và mấy đứa bạn tự lắp ráp rô bốt và đi dự thi Sáng Tạo Rô Bốt Việt Nam Robocon 2010 ở Tp.HCM. Cuộc thi diễn ra căng thẳng giữa các trường ĐH tên tuổi khác và những con rô bốt nhà quê của nó dễ dàng bị đánh bại bởi những con rô bốt hiện đại hơn, được đầu tư nhiều tiền hơn và dĩ nhiên là có sự can thiệp của người lớn nhiều hơn. Bắt chước anh Hai tôi cũng nói với thằng Giang: không thua đâu con, vậy là thắng rồi, thắng lớn nữa là đằng khác.
Vợ tôi, mà nó gọi là Cô Tám, đã bỏ công việc để đi cổ vũ cho thằng cháu mình thi đấu. Cuối cuộc thi, dù thất bại thảm hại, thằng Giang vẫn được cô Tám thưởng cho một con laptop Dell xịn, mới cáu. Nó mừng lắm.
Có người nói với anh Hai tôi: nghèo khổ như ông mà có được đứa con như thằng Giang thì tui chấp nhận nghèo hơn, khổ hơn cũng được. Anh Hai tôi cười lớn: “bậy à, tao nghèo thì không biết có nghèo không, chớ khổ là không có ngheng mầy, tao sướng quá trời chớ khổ gì đâu”
Tám anh chị em, xét theo thứ tự kinh tế gia đình thì có lẽ anh là người khổ nhứt, vì anh là nông dân thứ thiệt, nhưng xét theo thứ tự hạnh phúc thì có lẽ đúng như anh nói, anh là sướng nhứt.