là một nhạc phẩm viết cho bài thơ bất hủ của Vũ Hữu Định bởi thiên tài "phổ thơ" Phạm Duy.
Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ để quên
Bây giờ tới phần của tôi.
Tôi đã từng yêu bài hát, bài thơ trên vô cùng.
Một buổi sáng tôi thức dậy, lái xe đi làm. Bất chợt nghe câu hát: "Phố núi cao phố núi đầy sương ...". Bỗng nhiên tôi thèm đến Pleiku uống cafe. Cảm ơn cái máu giang hồ còn chảy trong huyết mạch, cảm ơn VetnamAirLines đã mua mấy chiếc ATR-72 mới cáu, và cảm ơn người vợ luôn chiều thằng chồng ngứa chân... chiều hôm, tôi có mặt ở phố núi Pleiku như nguyện ước.
Cafe ở Pleiku vẫn ngon, ngon nhất thế giới theo đánh giá của tôi. Chỉ có vậy. Còn lại mọi thứ đẹp đẽ, thơ mộng trong bài thơ trên thì không còn, "không còn một chút gì". Không còn "phố xá cây xanh", không còn "trời thấp thật buồn", không còn "buổi chiều quanh năm mùa đông", không còn "đi dăm phút đã về chốn cũ". Cảm giác như Vũ Hữu Định viết về một Pleiku nào đó, chắc chừng 100 năm về trước, không phải Pleiku của hôm nay.
Tôi nói gì về Pleiku hôm nay. Hôm nay, ngoại trừ cái tên Pleiku, thì Pleiku cũng như mọi tỉnh lỵ miền trung khác, đầy nắng, đầy gió, sầm uất ban ngày nhưng vắng lặng về đêm, phát triển có qui hoạch nhưng rất cục bộ, pha trộn nhiều thứ văn hóa, và cảnh sát giao thông thì rất nghiêm.
Pleiku hôm nay là Pleiku của Hoàng Anh Gia Lai vì mọi thứ đồ sộ và đẹp dẽ ở thành phố núi này đều gắn logo của Hoàng Anh, xe hơi gắn lgo Hoàng Anh chạy đầy phố, mọi thứ đều có chút gì liên quan đến Hoàng Anh, là thành phố của Hoàng Anh. Âu cũng là điều đáng mừng.
Tôi làm "anh khách lạ, đi lên đi xuống" ở giữa Pleiku. Tự hỏi lòng mình có viết được một câu thơ cho Pleiku hôm nay không. Không. Xin lỗi Pleiku.
Nếu Vũ Hữu Định quay lại Pleiku, bài thơ có lẽ đã khác. Ví như có thể bắt đầu bằng: "Phố núi cao, phố núi Hoàng Anh..."
Xin giới thiệu bạn Lê Văn Hình
Pleiku nhìn từ trên cao

Phố núi nhìn từ KG Hoàng Anh

Công viên 17-3, sắp có lễ hội cồng chiêng

Bảo tàng, rất cần được bảo tàng

Biển Hồ Tơ Nưng, đơn giản là một cái hồ

Cái cột này thường có ở các ngã ba, ngã tư. trên đó là các hoa văn, họa tiết "được cho" là có tính tây nguyên. Nếu không có, e rằng các bạn không biết rằng mình đang ở Tây Nguyên chăng.

Chơi chim, có hẳn 1 quán cafe trong công viên của dân chơi chim. Mỗi người đều có chim, nhưng đem chim mình đến chơi với chim người khác, kể cũng hay.

Dấu ấn Hoàng Anh GL

Huyền thoại Tây Nguyên, anh hùng Núp với câu nói bất hủ "để coi tao chết trước hay mày chết trước nhé..."

Xạ thủ K'pa K' lơng với phát đạn "xuyên táo" thần sầu bằng khẩu Carbin 3 viên bán tự động, có lẽ làm đau đầu các nhà đạn đạo học.

Tượng Đài

Nếu có một thứ gì khiến tôi có thể quay lại thành phố núi này thì chính là quán cơm này. Cơm trắng nấu trong nồi đất với lá dứa, rau rừng luộc xanh mướt chấm mắm cua thật đặc biệt, mắm chưng rất nhức nách, gà luộc thì vô song, tô canh cua tập tàng nhìn vô là mát còn hơn đeo kiếng Rayban. Điều đặc biệt ở đây là tốc độ phục vụ nhanh vô địch, cứ như quán đã biết trước order của bạn từ trước. Trên thế giới không có mấy quán cơm có thể so sánh.

Tắc kè núi, vốn rất khó tìm, khó bắt vẫn được bán hằng hà sa số ở đây.

Sau lưng phố vẫn là quê

Khách sạn, cũng là Hoàng Anh

Nếu đến Pleiku để uống cafe, bạn nên thử ly "cafe muối" này, có bán ở tầng 12 của KS. Một ly cafe đặc biệt và đáng nhớ.
