...
Nếu tôi không viết blog đều đặn nghĩa là đã có việc gì xảy ra rồi, mà đối với một kẻ uống rượu làm thơ như tôi thì việc thường xảy ra nhất là say. Vầng. Say lắm cơ. Mà cũng vui lắm. Tỉnh ra lại thề.
Uống rượu ở bờ biển giữa đêm trời mưa áp thấp, uống Henessy chữa cháy bằng bia, mồi là hải sản tươi sống…nghe đã thấy thèm chưa. Chưa ư. Uống với dân miền tây, ba trong số đó đánh đàn guitare rất nghề và số còn lại mà hát nhạc xưa thì Quang Dũng xách quần chạy. Phê chưa. Quá phê. Tới gần 3h sáng. Say cắm đầu. Hôm sau nằm liệt, lại đưa tay xin thề từ nay không uống say nữa.
Vừa thề xong thì lên blog xem bài: Nhậu của anh Diên Hoàng, ông này tuổi tác cũng khác biệt, lại ở tận nước Mỹ xa xôi, mà sao nói trùng ý mình ghê ta ơi. Đúng là cái vụ thề này hình như dân nhậu thề hoài. Lúc thề thì rất nghiêm túc, vui đâu không thấy mà say sưa hư đời, hư thân. Sáng dậy như cái mền rách không còn một chút hơi, ói ra mật xanh mật vàng. Thề thiệt chớ không phải thề chơi. Vậy mà rồi đến lúc cần say, vẫn say như thường.
Lúc cần say là lúc nào. Là khi có vài bạn quen, nói chuyện tâm đầu ý hợp, là người mình muốn uống cùng và họ cũng muốn uống với mình. Là khi có cây guitare với một cuốn nhạc, có người đàn có người lấy đũa gõ giữ nhịp với mình, để mình ngất nga ngất ngưởng một bản nhạc mà mình thích, tỉ như “…giờ này có thể trời đang nắng, em rời thư viện đi rong chơi…”. Vậy thôi. Là đủ say rồi.
Buổi nhậu nào cũng như thế, cũng bắt đầu bằng tình thương mến, cũng lên cao trào bằng những bản nhạc, cũng thoái trào bằng sự gục ngã của các thành viên… và sáng ra, những gương mặt đều giống nhau, nhàu nhĩ và đầy vẻ ân hận, thậm chí là tất cả đều cũng bụng bảo dạ với lời thế giống nhau: từ nay không say kiểu này nữa… Vậy mà vẫn say, có dịp là say.
Say sưa nghĩ cũng hư đời
Hư thời hư vậy, say thời cứ say…
Xem thêm:
- Về miền tây uống "gụ"