...
Tôi có người vợ xinh đẹp. Nàng, ngoài vẻ xinh đẹp tự nhiên còn rất đỗi xinh đẹp bởi tấm lòng nhân hậu. Bạn thấy đấy, riêng việc đem lòng yêu thương một thằng “uống rượu, làm thơ, giang hồ nửa buổi” như tôi cũng đủ chứng minh nàng nhân hậu vô cùng.
Nàng luôn giúp đỡ mọi người, đặc biệt là trẻ em. Ví dụ như chuyện tôi kể trong entry “Cũng được sinh ra làm người” hay chuyện vừa rồi, nàng cũng góp tay giúp cứu sống đứa trẻ trong bài viết này, đứa bé đã được khám, chữa bệnh và đang bình phục tốt.
Hôm qua, hưởng ứng lời kêu gọi “một em bé cần được giúp đỡ” của bạn Nguyễn Ngọc Tư, nàng đã vào BV Ung Bướu để tìm gặp em Tường trong bài viết. Em Tường đang nằm dưới gầm giường, sốt li bì và chỉ uống được một chút sữa. Nàng giúp em Tường một số tiền, rồi nàng bế đứa bé mấy tháng tuổi nằm kế bên và không cầm được nước mắt, nàng lại thêm móc tiền giúp em bé ấy.
Nàng vẫn không cầm được nước mắt trước cảnh hàng chục em bé, từ nhỏ vài tháng đến vài tuổi trong một phòng bệnh chật chội chỉ có vài cái giường nên hầu hết chúng đều nằm dưới đất, lăn lóc trong gầm giường hoặc ngoài hành lang…chúng nằm la liệt đến nỗi không còn lối đi. Nàng khóc, khi kể tôi nghe về cảnh đó, nàng vẫn khóc. Khóc vì bất lực.
Nàng đi ra, từ hành lang bệnh viên đến cầu thang đã có cả chục người đi theo nàng, trẻ có, già có, bế con dại có…họ đi theo nàng, níu áo, nắm tay nàng, họ đưa cho nàng xem vết thương, xem cái bứu, xem vết mổ, xem giấy viện phí…chỉ để mong nàng giúp họ…nàng đâu có nhiều tiền, nàng chỉ kịp cho vài người nữa người rồi sạch túi…Nàng ăn trưa hết 22.000 mà trong túi chỉ còn 20.000, thiếu lại quán cơm 2.000đ.
Vì cũng như tôi, nàng cũng sinh ra và lớn lên trong nghèo khó, nàng cũng từng nếm trải cảnh đói ăn, rách rưới, cũng từng nhìn cha mẹ bất lực trước bệnh tật của mình, cũng từng nghèo khổ…
Nàng không cho tôi kể chuyện này trên blog, vì nàng không muốn vậy. Nàng không muốn được coi là nhà từ thiện, thậm chí nàng còn âm thầm làm việc ấy một mình… Nàng chỉ không hiểu tại sao đất nước đã giàu lên, cao ốc, siêu thị, resort cao cấp, hiện đại mọc lên như nấm, mà một cái bệnh viện, một cái phòng bệnh cho trẻ em lại có thể tệ như thế…nàng đau lòng lắm.
Nàng kể tôi nghe trong nước mắt. Tôi hiểu nàng. Tôi thương nàng.
Nàng không gọi đó là từ thiện, nàng coi đó như trách nhiệm.
Xin kể mẩu đối thoại của chúng tôi trên đường:
-Phú. Cái Chùa mới xây đẹp quá
-Ừ. Đẹp
-Toàn ốp đá. Cửa Gỗ toàn bộ từ dưới lên trên. Gỗ gì vậy, Phú.
-Gỗ Căm Xe đó. Gỗ này 25 triệu một khối, làm hết dàn cửa này cũng vài trăm triệu chớ không ít, còn đá nữa. Chà. Chùa này xịn quá.
-Chùa mà chơi sang dữ. Tiền đâu ta?
-Chùa làm gì ra tiền. Tiền của bá tánh cúng chùa thôi
-Ai cúng chùa mà nhiều vậy chớ
-Em không biết thôi. Anh có bà khách hàng, bả nói bả toàn cúng chùa, mỗi lần cả trăm triệu…
-Trời. Sao không đem tiền đó đi giúp người nghèo, giúp trẻ em nhỉ?
-Em ngây thơ quá. Người ta cầu phước, cầu lộc của Trời, Phật nên mới đem tiền cúng chùa, để có cái biên nhận của Trời, Phật. Chứ đem giúp người nghèo, giúp trẻ em sợ Trời, Phật không biết. Không có biên nhận.
Tôi viết entry này. Coi như biên nhận cho tấm lòng nhân hậu của nàng.
P/S:
Bạn nào muốn giúp, xin trực tiếp đến Khoa Nhi – BV Ung Bướu Tp. HCM
Lại P/S:
Hình như blogspot đang bị cà giựt, comment của mình biến đâu mất hết trọi