...

...

“Yêu Người Ngóng Núi”, tập tản văn của Nguyễn Ngọc Tư, đã hứa sẽ mua mà mãi đến hôm nay mới cầm đọc. Thực ra tất cả những bài trong cuốn tản văn này tôi đã xem, nhiều bài đã xem nhiều lần. Vẫn xem lại, từng dòng, từng chữ một, không phải gọi là thưởng thức, chỉ là như một đứa trẻ liếm láp que kem ngọt lịm, giữa trời trưa nắng, rất chầm chậm, nhấn nhá…

Tôi có tất cả các sách của Nguyễn Ngọc Tư, nhiều cuốn tôi đã mua nhiều lần, đọc rồi tặng, rồi mua lại để đọc lại và tặng, dù thường thì tôi đã xem trước trên mạng, trên báo những bài của Tư hết rồi. Có lẽ vì tôi cũng là người cầm bút, cũng từng mong lấy nghiệp viết lách để sinh nhai, có lẽ vì tôi từng làm xuất bản, cũng từng in sách để bán, nên tôi luôn muốn mua sách, như một động viên nho nhỏ dành cho người viết (trừ thơ, thơ thì tôi chỉ xin chứ không mua).

Nhiều bài hay quá, tôi phải dừng đọc, gấp sách lại, châm một điếu thuốc và nhìn ra phố, như đã nói ở trên, có lẽ vì tôi sợ que kem sẽ nhỏ lại, sẽ biến mất bởi những liếm láp gấp gáp, vội vàng. Nhiều bài vẫn đặc quéo, vẫn sệt mùi miền tây, nhưng nhiều bài thời sự hơn, và mới nhất là sự xuất hiện một người mẹ Nguyễn Ngọc Tư, một người mẹ đáng yêu.

Tôi khoái đọc văn của Tư đơn giản như khoái vọng cổ, khoái rượu đế, khoái cơm trắng cá lóc đồng kho tộ, khoái canh chua bông điên điển…Tôi mê văn Nguyễn Ngọc Tư như mê như miền tây, miền tây sông nước, miền tây thiệt tình, miền tây rộng rãi… Nói tôi ngưỡng mộ văn của Tư cũng được, nhưng tôi thích nói mấy chữ: khoái, kết, mê, thương…cho nó thực lòng, thực bụng tôi.

Cách đây ba năm, một lần uống rượu tôi còn nổi hứng, rủ vợ chạy xuống Cà Mau thăm Tư, để được mời Tư một bữa cơm, uống với Tư một ly rượu cho thỏa lòng.

“Yêu Người Ngóng Núi”, rất nên mua, rất nên đọc.

Xem thêm:
- Không có đỉnh cao
 
Top