...
Hôm rồi ngồi uống bia, bạn Gỗ Mun có ân cần hỏi thăm tôi về các vấn đề liên quan đến chăm sóc sức khỏe như nhổ răng, nội soi. Tôi không dấu diếm cảm giác sợ hãi khi kể với bạn. Vâng. Tôi sợ đau. Bạn cười: Coi vậy mà nhát.
Tôi tự nhận rằng mình chịu đau rất kém. Thực ra tôi không sợ nhổ răng, tôi sợ cảm giác lúc cái kim tiêm thuốc tê từ từ đâm vào lợi mình. Nói chung tôi luôn sợ các cảm giác đau như vậy. Tôi gọi nó là đau bị động, nghĩa là bạn chỉ có chịu đựng chớ không còn có thể làm gì khác.
Ví dụ như khi tiêm thuốc, vị bác sĩ luôn trấn an tôi rằng nó còn nhẹ nhàng hơn bị kiến cắn. Tôi thấy khác chứ. Nếu bị kiến cắn, tôi sẽ bắt con kiến, vò nát nó trong tay và cảm thấy dễ chịu ngay. Bạn không thể làm thế khi bị tiêm thuốc, bị chích máu xét nghiệm, bị nhổ răng, bị nội soi…Vì thế tôi gọi nó đau bị động.
Có lẽ vì sợ đau bị động nên hồi trẻ tôi hay đánh nhau, tôi thường chủ động đánh trước, đánh quyết liệt để dành thế chủ động. Có lẽ vì sợ đau bị động nên tôi trở nên tử tế hơn khi không còn trẻ nữa, làm một người tốt thì không sợ bị đánh.
Nỗi đau bị động luôn âm ỉ, kéo dài và ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể bạn, từ thể xác tới tâm hồn, nó ám ảnh bạn kể cả trong giấc mơ. Nỗi đau bị động thường làm cho bạn quị xuống, dễ đầu hàng hơn bao giờ hết. Thực chất, tôi không đau vì bị kim tiêm, nỗi đau chính là nỗi bất lực của mình trước cảnh cây kim nhọn đâm vào da thịt.
Bạn thấy đấy, tôi chỉ đang mô tả nỗi đau xác thịt. Đau bị động
Tất cả những nỗi buồn trong đời đều có thể xếp vào dạng đau bị động này, nghĩa là bạn không thể làm gì khác, chỉ có thể đón nhận nó bất ngờ hoặc chầm chậm, chịu đựng nó châm chích, giày vò tâm hồn bạn. Lúc trước tôi hay uống rượu, coi rượu như một liều thuốc tê trước nỗi đau bị động của tâm hồn. Nhưng cũng như thuốc tê, rượu không làm giảm đi nỗi đau, mà nó chỉ làm cho cảm giác chịu đựng trở nên dễ dàng hơn thôi.
Tôi tin rằng bạn cũng thường hay “đau bị động” như thế, khi bạn không thể phản ứng, khi bạn âm thầm chịu đựng nỗi buồn của mình.
Xem thêm:
- Một việc khủng khiếp