...

Lần đầu tiên tôi lên võ đài là năm khoảng 13~14 tuổi, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời. Đó là trận mở màn trước trận thi đấu chính giữa hai võ đường.



Những trận đấu mở màn tuy không phân định thắng thua và chỉ thuần tính mua vui cho khán giả trước khi trận đấu chính bắt đầu, nhưng đối với võ đường và đối với tôi nói riêng, nó cũng như một trận đấu sinh tử.


Tôi cao hơn, sải tay dài hơn thằng nhóc đối thủ, một thằng nhóc xóm Cồn đen và tròn trùi trụi với một nét mặt và ánh mắt toát lên vẻ lì lợm khó tả. Chúng tôi chạm găng, quay vào góc để làm động tác bái tổ, và lao vào nhau như hai võ sĩ chuyên nghiệp.


Tôi dùng lợi thế dài đòn của mình để ra các đòn đá liên hoàn, tìm cách không cho nó tiếp cận. Đến cuối hiệp đấu đầu tiên, tôi dồn được nó vào góc võ đài và đá liên tiếp vào mặt, trán, hông, vai…tôi dùng hai chân đá liên hoàn đến nỗi nó không thể đỡ kịp. Tôi nghe thấy tiếng hò la, tiếng vỗ tay cỗ vũ cho những cú đá đầy uy lực và đẹp mắt của mình.


Vì quá say đòn và để thuận tiên cho việc dứt điểm bằng những cú đá, tôi phải hạ thấp găng (càng hạ thấp tay xuống thì đòn đá sẽ càng mạnh hơn), một sai lầm cơ bản và chết người. Thằng nhóc chỉ đợi có thế, nó đỡ được một cú đá và ngay lập tức ra đòn tay vào mặt tôi, nơi cái găng vừa hạ xuống. Tôi chỉ trúng có ba đòn, nhưng là ba đòn chí tử bằng cánh tay ngắn củn, chắc nụi của nó. Tôi tối tăm mặt mày và quị xuống vừa lúc kẻng báo hết hiệp cũng vang lên.


Võ đường của tôi quăng khăn trắng xin thua vì mí mắt của tôi bị rách và chảy máu nhiều, và vì tôi vẫn chưa hết choáng sau khi dính đòn.


Đơn giản là thua.


Thằng nhóc đen, lùn và tròn trùng trục vẫn không thay đổi nét mặt, chẳng một chút gì tỏ ra hân hoan của kẻ thắng trận. Thầy tôi, sau đó tát tôi một tát và nói như quát: lên đài chỉ đá một hai cái cho đẹp thôi, phải dùng đòn tay, đánh một phải thủ một….Nói gì thì tôi cũng đã thua.


Từ đó tôi bỏ ý định lên võ đài. Cứ nghĩ tới cảm giác quị xuống giữa võ đài trước mặt hàng trăm người làm tôi không thể chịu nổi. Tôi sợ. Tôi từ bỏ, vì thất bại.


Bây giờ lớn tuổi rồi, tôi nhận ra. Cái thất bại lớn nhất của tôi lúc ấy, không phải là bị trúng đòn của thằng nhóc ấy mà chính là nỗi sợ, chính là sự bỏ cuộc…


Từ khi làm kinh doanh tôi cũng thất bại nhiều lần, hầu hết cũng đều xuất phát từ những sai lầm kiểu như vậy: say đòn và hạ găng hay nói cho chuẩn là quá tự tin và thiếu chuẩn bị.


Chỉ khác hơn là tôi không từ bỏ như lần ở võ đài.


Có thể lần này tôi sẽ thất bại, nhưng vẫn sẽ có lần sau.


Vẫn luôn có lần sau nếu bạn còn nghĩ tới chiến thắng


Đừng từ bỏ

 
Top