...

Quân tử tàu (không viết hoa luôn) ngụ ý chỉ mấy người quân tử nửa mùa, bắt chước chuyện tàu hồi xưa, kiểu Tam Quốc, Thủy Hử, mở miệng hay nói mấy chuyện: kiến nghĩa vô vi, ơn đền oán trả, đại trượng phu… thường mang ý mỉa mai nhiều hơn.

Mỉa mai vì nghi ngờ vị ấy có thực quân tử, anh hùng hảo hán thật chăng, hay là nhiễm chuyện tàu rồi đâm ra cuồng ngôn, tự kỷ. Thời buổi vàng thau lẫn lộn, cứ phán đại là quân tử tàu cho xong chuyện. Đại ý thế.

Xưa đọc Tam Quốc, thích Quan Vân Trường, Trương Dực Đức hơn Lưu Bị, Khổng Minh. Xưa đọc Thủy Hử thích Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lâm Xung…thậm chí là Lý Quì chứ không thích Tống Giang, Tiều Cái, Lưu Tuấn Nghĩa. Xưa Đọc Hán Sở thích Hạng Võ ghét Lưu Bang. Mấy người đọc sách kiểu ấy, như tôi, thuộc dạng quân tử tàu cả.

Thích võ dõng hơn người, hành tung trượng nghĩa, không thích quảng đại tinh thông, mưu cầu đại sự. Thích bản tánh trung kiên, tấm lòng ngay thẳng. Không thích dối trên lừa dưới, hoán vũ hô phong. Âu cũng là vì thiển cận, biết một không biết mười. Chính là quân tử tàu chánh hiệu.

Loại người quân tử tàu thiên về cảm tính nhiều hơn tư duy, thường cậy sức chứ không dùng mưu, lại ưa, làm chuyện bao đồng thiên hạ. Loại người quân tử tàu thường coi thua thiệt là hy sinh, coi tổn thất đáng tự hào, thường ưa lấy chữ “nghĩa” làm lẽ sống. Không màng danh lợi, vinh thân…

Mấy vị quân tử tàu ngày nay không còn đất dung thân. Xã hội văn minh, hiện đại. Con người quan hệ với nhau vì lợi ích nhiều hơn vì tình cảm. Ai cũng toan lo cho mình. Ai cũng nghĩ đến đại sự. Cho nên quân tử tàu bị mỉa mai, bị khinh rẻ âu cũng là tất yếu.

Chuyện xảy ra ở trung tâm thành phố vào giữa trưa.

Có nhiều nhân viên văn phòng (Chắc là làm việc tại các cao ốc văn phòng) đi ăn trưa về trên phố. Họ đi bộ, chia thành từng tốp nhỏ, ăn mặc chỉnh chu, đa phần là nam giới với sơ mi, măng sết, cà vạt, vừa đi vừa trò chuyện, có người thì tranh thủ hút thuốc, có người tranh thủ nghe điện thoại.

Một du khách nữ cũng đi bộ trên đường, thoạt nhìn cũng đoán được đó là một du khách đến từ Hàn Quốc hay Nhật Bản. Có một thanh niên lững thững đi theo bà du khách, khi đến gần bà thì đột nhiên hắn bỏ chạy, trên tay cầm chiếc ví của vị du khách nọ.

Mọi việc diễn ra không nhanh, tất cả mọi người cùng chứng kiến. Bà du khách la lớn, đuổi theo. Chị bán hàng trên vỉa hè la phụ họa “Cướp. Cướp”. Tên cướp (lúc này ta có thể gọi hắn như thế) chạy băng qua rất nhiều tốp nhân viên văn phòng. Tất cả họ, những chàng trai sơ mi, măng sết, cà vạt đều ngoảnh theo tên cướp, có người còn tránh ra khỏi đường chạy của hắn.

Chỉ có một người đuổi theo. Người này nhanh như cắt lao vào tên cướp, quật ngã hắn, ngồi đè lên lưng hắn, đánh bồi thêm vài đấm rồi bẻ quặt tay hắn ra sau lưng. Cái ví tiền của bà du khách nhanh chóng được trả lại cho khổ chủ. Tên cướp bị trói quặt tay bằng chính cái áo của mình, nằm dưới đất. Lúc này nhiều nhân viên bảo vệ của tòa nhà gần đó chạy ra và gọi điện cho công an. Mọi người xúm lại.

Người bắt tên cướp đã biến mất trong lúc nhốn nháo.

Mấy người nhân viên văn phòng, những chàng trai sơ mi, măng sết, cà vạt đang thao thao tường thuật cho bà con, những người hiếu kỳ nghe câu chuyện. Nhiều phỏng đoán về người đã bắt cướp: một người đàn ông, trông dáng lam lũ, quần áo lôi thôi, chừng ngoài bốn mươi. Có người nói ông là xe ôm mới trả khách ở thương xá, có người nói ông đang chạy xe bên kia đường, có người còn khẳng định là ông bán kính mát dạo ở khu vực này.

Một trong những chàng trai sơ mi, măng sết, cà vạt nói: “quân tử tàu”…

Với ý mỉa mai nhiều hơn…

Xem thêm:
- Loạn đả ở ca tửu quán
 
Top