...
Mục “tâm sự” trên Vnexpress đang rất nóng với chủ đề “chăn gối”. Mèn, chuyện tưởng chừng như tế nhị thế mà các bà, các cô đem khóc kể tùm lum cho bàn dân thiên hạ biết.

Chủ yếu trong mục này là các đồng chí vợ xúm vào than vãn về việc các tướng quân của mình lơ là nghĩa vụ, nói theo nghĩa giang hồ là “không thuộc bài”. Có cô khẳng định chồng mình là gay, lấy vợ để ngụy trang. Có cô khẳng định chồng mình có bồ, mà là bồ trẻ bồ xinh. Nhưng hầu hết đều tâm sự rằng chồng mình là người tốt, là đàn ông đích thực, thương yêu gia đình, gương mẫu trong tình cảm, chỉ mỗi tội không xài được sau 9h tối.

Thôi thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đâu có ai chia sẻ được với ai, đâu có lời khuyên nào là hoàn toàn đúng. Có một quí ông xuất hiện và biện minh rằng có lẽ do các ông chồng ấy cảm thấy nội công không còn thâm hậu như xưa, võ khí không hoàn tráng như thời trai trẻ, nên tự ái, cố tình xa lánh vợ để giấu nỗi mặc cảm. Cũng là một ý excuse rất đáng thông cảm.

Tôi cũng là đàn ông, cũng là chồng, tự dưng đem chuyện này ra nói, có ý gì đây? Excuse chăng? No. Không hề. Không hề bạn ơi.

Tôi chỉ muốn chia sẻ với quí cô có hoàn cảnh tương tự rằng đàn ông bây giờ nhiều áp lực xã hội, công việc lắm…ấy là chưa kể đến toàn cầu hóa, hiện đại hóa đương rộn ràng khắp năm châu bốn bể, chứng khoán thì bữa xanh bữa đỏ, giá dầu thô kéo néo giá vàng, chưa kể đến C1, C2 rồi ngoại hạng Anh dạo này thằng ku Messsi nó kém phong độ, chưa kể đến môi trường ô nhiễm, bia giả rượu giả tràn lan…Nói chung là mong quí bà quí cô thông cảm, chia sẻ. Việc gì cũng có nguyên do, ta hãy đi tìm nguyên do rồi cả hai cùng bàn bạc, giải quyết, đễ đi đến chỗ đồng điệu. Đừng có hơi tí là ca bài “Ái đôn lai, tu sì líp á lòn” nữa nhé. Hoặc giả lên mạng nói tùm lum thế, xấu chàng hổ ai?

Về phía các bạn chồng có vợ đương ngồi than trên Vnexpress, tôi cũng nói nhỏ một câu: Mấy ông ơi, đàn ông chúng mình đúng là nên lo chuyện quốc gia đại sự, tế thế kinh bang…cho nó hoành tráng với đời. Nhưng cho dù làm gì thì làm, mà chỉ mỗi cái việc bản năng giống đực cũng không xong, cũng bị ca cẩm thế thì làm cái qué gì mà hơn người ta được. Nếu có bệnh thì đến đại phu, chứ cứ ôm gối ngủ riêng hoài, khác gì thấy chết mà không cứu, có đáng mặt nam nhi chăng?

Dẫu sao, cũng đến ngưỡng tứ tuần, cũng không biết lúc nào thì võ khí nó xuống cấp, thôi thì có bài thơ cũ, sưu tầm trên mạng (có post ở đây rồi), đem lên chép tặng mấy quí cô đang trút bầu tâm sự trên VNexpress và tặng luôn cho chồng của mấy quí cô đó.

Ngày Xưa

Ngày xưa như sắt như đồng
Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa
Bây giờ như cải muối dưa
Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu
Hơn nửa thế kỷ dãi dầu
Tháng ngày oanh liệt còn đâu nữa mà
Ngày xưa súng ống sáng loà
Bây giờ chẳng khác quả cà mốc meo
Ngày xưa sung sức thì nghèo
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi
Ngày xưa lớn khoẻ hơn chồi
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu
Ngày xưa hùng hục như trâu
Bây giờ èo ọt như tàu lá khoai
Ngày xưa khám phá miệt mài
Bây giờ nửa cuộc mệt nhoài đứt hơi
Ngày xưa chiến tích để đời
Bây giờ chiến bại nhớ thời ngày xưa
Ngày xưa bất kể sớm trưa
Bây giờ thỉnh thoảng lưa thưa gọi là
Ngày xưa đầu tóc mượt mà
Bây giờ lởm chởm như là đá chông
Bây giờ sống cũng như không
Bây giờ hết kiếp làm chồng người ta
Bây giờ ôm hận đến già
Cho dù béo tốt cũng là cơm toi
Bây giờ pháo đã xịt ngòi
Gia tài còn lại một vòi nước trong
Ngày xưa vợ đợi bồ mong
Bây giờ vợ nguýt, bồ cong cớn lườm
Ngày xưa mặt mũi tinh tươm
Bây giờ nhầu nhĩ như tương nấu mì
Ngày xưa lên ngựa là phi
Bây giờ nước kiệu cố đi gọi là
………………………………
Ấy là kể chuyện trong nhà
Sang nhà hàng xóm vẫn là… ngày xưa


Chúc cả nhà vui...
 
Top