...
Hôm rồi, sau khi rượu vào khật khưỡng, thằng em trai nhắc chuyện ngày xưa. Một hôm nó ở quê vào Sài Gòn thăm ông anh, nó bật ngửa vì thấy đêm nào anh mình cũng ngồi uống rượu với một nhóm người đồng tính , mà nó vẫn gọi là “Pê Đê”. Nó không hiểu sao anh mình, một kẻ làm thơ giang hồ, lại có thể chơi thân, cùng uống rượu, đọc thơ với những người ấy. Những kẻ “Pê Đê”.
Tôi chỉ cười. Chuyện qua lâu rồi nhưng nhắc lại vẫn như mới hôm qua.
Tôi vẫn nhớ những gương mặt ấy.
Ban ngày họ là đàn ông, đàn ông đích thực. Một người tên Ngọc, to cao, râu quai nón rậm rì, buôn bán đồ gốm. Một người tên Dũng, dáng thư sinh, đeo kính cận thì buôn bán đồ điện tử. Còn vài người nữa không nhớ hết tên. Ban ngày họ sống cuộc sống bình thường của một người đàn ông: mua bán, cà phê, tán gẫu, cơm nước…Họ khỏe mạnh, bình thường và rất đáng mến. Họ đều là người Sài Gòn.
Còn khi đêm về, họ tìm đến với nhau. Ngồi ở một góc quán. Lặng lẽ. Họ gọi nhau bằng những cái tên khác: Diễm, Hồng…họ tự xưng là “em”, họ nói về nhau như những bạn gái “con nhỏ này”, “thấy ghét quá”, “cưng”…
Ít ai bắt chuyện cùng họ, thậm chí đến chủ quán cũng hạn chế nói chuyện với họ trước cái nhìn sắc như dao cạo của bà vợ. Họ lặng lẽ uống, cười đùa nhỏ nhẹ. Không phiền đến ai.
Chúng tôi thường uống ở quán đó, uống rượu đọc thơ. Cũng không mấy chú ý đến họ. Cho đến một ngày, một người đến bàn chúng tôi và mời chúng tôi sang bàn họ đọc thơ. Họ nói rằng họ rất thích thơ. Anh bạn tên là Dũng, người tự xưng là Diễm, đọc một câu thơ làm mồi, câu thơ ấy đến bây giờ tôi còn nhớ:
“Nếu phải chờ anh mà hóa đá
Em xin làm sỏi đá để chờ nhau”
Họ thật đáng mến, vui vẻ. Chúng tôi cùng uống rượu. Tôi thường đọc thơ cho họ nghe, và họ cũng đọc thơ cho chúng tôi nghe. Khi say. Chúng tôi cùng hát. Gõ bàn và hát những bản nhạc vàng, nhạc “sến”. Họ hát rất hay. Đa số hát bằng giọng nữ. Họ uống đều, gần như chưa bao giờ thấy họ say.
Khác với những gì chúng tôi thường được nghe kể về họ. Họ không có những cử chỉ sàm sỡ hay tỏ ra bệnh hoạn. Không hề. Nếu có thì chỉ họ với nhau. Còn với chúng tôi. Họ rất đường hoàng. Họ rất vui vì có thêm bạn, để được nghe đọc thơ, để hát, để say. Vậy thôi.
Chúng tôi hẹn nhau cùng uống. Nhiều đêm liền. Nhiều người bắt đầu xì xào. Thậm chí có người khuyên tôi không nên sa đà với họ. Họ biết. Một đêm, sau khi uống say, họ nói thẳng về mình, rằng họ không tự chọn giới tính cho mình, rằng họ sinh ra trong hình hài đàn ông, nhưng trái tim họ, rất đỗi đàn bà. Và họ khát khao được thông cảm, được chia sẻ, được kết bạn. Họ không tự chọn số phận cho mình. Số phận đã chọn họ để đứng giữa hai giới tính. Để đứng giữa hai chiều cuộc đời.
Chúng tôi không nói gì. Vẫn uống với nhau.
Một lần tôi đi bộ ngoài đường và bất chợt nhìn thấy Ngọc, anh đúng là đang buôn bán đồ gốm. Quần Jeans bạc màu với áo thun, mồ hôi nhễ nhại, râu ria xồm xoàm…, cơ bắp cuồn cuộn…trông anh như mọi người đàn ông bình thường khác. Tôi còn nghe anh quát tháo người khác bằng cái giọng ồm ồm. Tôi hơi bất ngờ và muốn reo lên tên anh để chào thì bỗng nhiên anh ngó lơ. Cố tình quay đi.
Tối hôm ấy chúng tôi gặp nhau. Vắng Ngọc.
Hôm sau nữa thì không còn ai đến.
Bỗng nhiên họ biến mất.
Chúng tôi không hiểu vì sao. Chỉ thấy vắng họ.
Có lẽ chúng tôi chưa thực sự kết bạn. Chỉ là một những bữa rượu khi đêm về. Chỉ là những bài thơ, bản nhạc. Chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối...
Thỉnh thoảng tôi nhớ về họ, những người không được tự chọn số phận cho mình, và cảm thấy thèm, rất thèm được ngồi bên họ, đọc một bài thơ tình hoặc giả cùng hát ngêu ngao: “đêm nay ai đưa em về…”
Tôi nói với thằng em: Uống rượu không phải vì rượu, uống rượu vì bạn. Họ là những người bạn rượu rất đáng để uống cùng, để say cùng.