...
Là mẹ tôi.
Cha mẹ tôi sống cùng vợ chồng chúng tôi. Ba thế hệ dưới một mái nhà.
Xưa nay, bất cứ cái gì trong nhà, mẹ tôi cũng chằng, néo, buộc… đủ kiểu, bằng đủ loại dây mà bà sưu tầm được. Trong nhà toàn dây nhợ. Cái ghế cũng được chằng, cái võng cũng được chằng, đến cái quạt bà cũng cột dây chi chít. Cái nào không chằng thì cũng được treo, được buộc đâu đó…trông rất mất thẩm mỹ.
Bà bảo: cho nó chắc, dễ lấy, dùng bền…
Tôi ngán quá. Tôi bàn với vợ xây nhà mới. Nhà mới được đích thân vợ tôi đi thiết kế mọi ngóc ngách, mọi chỗ để treo vật dụng, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất để mẹ không thể treo thêm cái gì, không thể buộc thêm cái gì được nữa. Nhà mới mua toàn vật dụng mới, chắc chắn, hiện đại để mẹ yên tâm mà dùng. Tôi mong căn nhà sẽ tiệt bóng dây nhợ lằng nhằng.
Vậy mà không. Nhà mới vào ở được vài tháng đã thấy dây nhợ xuất hiện: bắt đầu chằng cái võng Duy Lợi để nằm cho yên tâm, buộc cái bạt che con chim cho khỏi nắng, Che tấm ván cho con chó KI, cột thêm cộng dây phơi khăn cho thằng Văn…Mọi thứ lại bắt đầu bị chằng, néo, buộc bằng đủ loại dây nhợ…lại mất thẩm mỹ như xưa.
Tôi chán ngán. Vợ tôi chỉ cười.
Nàng nói: Mẹ anh sinh ra và lớn lên ở chỗ nhiều gió bão. Tuổi thơ, tuổi trẻ của mẹ là những tháng ngày nghèo khó, cơ cực, bất an…Đối với mẹ giờ đây, mọi thứ cần được bảo đảm bằng chính bàn tay chằng, néo của mẹ. Hãy để mẹ có niềm vui với công việc đó.
Tôi ngớ người. Có lẽ đàn bà dễ hiểu nhau hơn chăng?
Có nhiều lý do để yêu vợ mình.
Chắc là do nàng cũng biết học cách chằng, néo tình yêu…