Tôi không nhớ chính xác, muốn nhớ phải lục sách cũ ra đọc nhưng ngại và lười lắm, đại để là tôi rất thích cái tích “coi cọp” của ông già nam bộ Sơn Nam. Tích đó, tôi không nhớ ông viết trong cuốn nào trong số hơn chục cuốn sách của ông trong tủ sách nên cũng không thể lục ra chép lại cho đúng. Chỉ nhớ mang máng thế này.
Ngày xưa, vào nửa đầu thế kỷ 20, những gánh hát về miền tây, vùng đất mới khẩn hoang, để diễn phục vụ bà con, thường đi trên những chiếc ghe bầu lớn, còn gọi bằng “Ghe hát”. Ghe hát thường neo ở bến sông, bến chợ và đoàn hát dựng rạp để diễn ngay trên bến. Người dân đi coi hát thường đi theo nhóm, mỗi người phải mang theo một ngọn đuốc và một cây tầm vông dài, vạt ngọn. Khi đã đến giờ hát, đủ người xem thì mọi người dùng cây tầm vông cắm một vòng xung quanh rồi cột đuốc lên. Để làm gì. Để chặn con cọp (hổ) đến bắt người.
Trong lúc đoàn hát diễn thì bầy cọp cũng kéo đến, khi thì một hai, có khi bảy tám con rình xung quanh hàng rào tầm vông. Và vì không vào được bên trong, nên bầy cọp cũng ngồi tròn mắt coi hát từ bên ngoài cho đến tàn buổi diễn. Từ đó ra đời cái tích “coi cọp”, để nói về chuyện coi ké, đọc ké, xem nhờ, xem miễn phí…
Sao tự nhiên nhắc chuyện coi cọp ở đây. Là vì dù lớn tuổi rồi, dù không thiếu tiền nữa. Tôi xin thú nhận là tôi vẫn rất thích vô nhà sách để “coi cọp”. Đôi khi đọc lướt vài cuốn, đôi khi kiếm chỗ mát ngồi bệt xuống đọc hết một cuốn ngon lành, giống như nhiều đứa trẻ ngồi la liệt trong Fahasa đọc Doremon hoặc Thần Đồng Đất Việt vậy.
Ngoài vô nhà sách, tôi cũng ưa mượn sách, xin sách và yêu cầu được tặng sách. Đặc biệt là thơ thì tôi hầu như không mua, chỉ xin mà thôi. Có thể xếp tôi vào hạng “coi cọp” chuyện nghiệp chưa.
Nhân kể chuyện coi cọp, điểm qua mấy cuốn sách gần đây.
1.
Tôi đi nhà sách kiếm bộ tam này của tác giả Nguyễn Trương Quý, vì tôi năn nỉ ỉ ôi vật vã mãi mà tác giả, chắc là quá quen với mấy chiêu của dân coi cọp như tôi, nên cứ cười khì mãi. Một số bài tôi đọc trên blog TQ rồi, nhưng cầm sách đọc lại vẫn thú vị, vẫn hay. Đôi chỗ phải gật gù ra tầm đắc ý.

Là một bộ sách nên xem. Một cái nhìn về Hà Nội và những thứ hoặc liên quan đến Hà Nội hoặc hoàn toàn không liên quan đến Hà Nội nhưng được viết bởi một người Hà Nội, rất khác, rất mới, rất thời sự và nói thế nhỉ, đôi chỗ rất báo chí. Có thể thấy một HN khác, bớt thâm trầm cổ kính, bớt văn hóa văn vật, một HN của thời @, của trọc phú, của teen, của office, của văn chương, của sách…Đọc rất vui, rất hay và cũng không thiếu vẻ thâm thúy trong giọng chuyện người thủ đô.
Cuốn “Hà Nội là Hà Nội” chỉ 50.000 đồng, tròn trịa và tiện giao dịch vô cùng.
2.
Vì Cuốn “Hà Nội là Hà Nội” có lời đề tựa ở bìa 2 của bạn Trần Nhã Thụy nên đành ngó luôn cuốn “Cuộc đời vui quá, không buồn được” của bạn này. Bạn này trạc tuổi mình thôi, nhưng dấn thân vào cõi văn chương rất sớm và hình như đã xây thành trong cõi ấy. Khác với giọng của TQ, Trần Nhã Thụy chậm hơn, hơi đầm, nhẹ nhàng nhưng đẫm suy tư, nói chung là hay luôn.

Nên xem. Nhất là những ai ở quê, ở miền Trung lên làm thị dân ở Sài Gòn, như tôi, như Thụy. Tôi cảm tình bạn này vì năm xưa bạn cũng từng giới thiệu một chùm thơ tôi trên báo, hình như là Văn Nghệ thì phải.
Chỉ không nhớ là có uống rượu với bạn chưa?
3.
Tối hôm qua rất vui. Gặp gỡ blogger: Anh Tou Péo, Chị Hậu Khảo Cổ, Chị Lana. Hẹn nhau ở Paris Deli café, rồi kéo qua Quán An nhậu tưng pừng. Nói chung là vui và còn hẹn nhau làm quả đập phá hoành tráng nữa. Nhưng thôi, đang nói chuyện sách nên đành bỏ đó, nói tiếp rằng hôm qua nhận được tập thơ “Sân Người” với lời đề tặng của tác giả Thúy Nga.

Có nhiều cảm nhận nên gạch đầu dòng nói từng chuyện một nhé.
- Tôi rất thích nét chữ trong lời đề tặng của Nga (không biết có phải Nga viết không), chính đó là nét chữ mà tôi tập viết thời bé, lúc còn ở ngoài bắc. Nét chữ ấy rất văn. Tôi đặc biệt có cảm tình với ai viết chữ như thế.
- Thứ nữa là thơ Nga đọc hay lắm. Buồn nhưng hay. Khá hiện đại trong hình ảnh, ngôn ngữ nhưng vẫn lắng lại, vẫn kết tủa những suy tư, những nỗi buồn, những mất mát rất kinh điển, rất đàn bà.
- Cuối cùng. Tôi vẫn thắc mắc tại sao tên tập thơ không là “Cạn yêu”. Vì hai bài “Cạn yêu” trong tập này quá đỉnh. Có thể chính tác giả không nhận ra, nhưng tôi cho rằng hai bài “Cạn Yêu” (1 & 2) thực sự rất xuất sắc cả về cảm xúc lẫn nghệ thuật.
4.
Đọc cả 3 cuốn của nữ sĩ Trần Thu Trang vì nó được xếp cạnh nhau. Hay, trẻ trung, cá tính và đẫm hơn thở cuộc sống và tình yêu. Nên xem, nhất là các bạn trẻ Under30.
5.
Mình có nên in tiếp một cái gì không nhỉ?
Chả nhẽ “coi cọp” mãi à?