Nhân viên cũ, một em tì nữ, điện thoại báo tin xếp tổng, ông Kemochi, đã về nước. trước khi về, ông xếp già vẫn nhớ đến anh, gửi cho anh một lá thư tạm biệt, lá thư viết tay chứ không phải email.

Chuyện lá thư làm anh xúc động. Làm anh nhớ. Làm anh nao lòng một buổi sáng đầu tuần trong nỗi đau âm ỉ vì vừa mất một cái răng cùng.

Anh làm ở đó gần 3 năm. Không quá lâu, cũng không quá ngắn, ba năm cuối cùng của sự nghiệp đi làm thuê. Ba năm, có lẽ anh đã học được nhiều bằng cả gần chục năm trước đó cộng lại. Ba năm, có lẽ là ba năm nhiều sự kiện nhất, vinh quang nhất trong chặng đường đi làm thuê của anh.

Ngày anh đến phỏng vấn vào vị trí trưởng phòng kinh doanh, anh không nghĩ là nó được tổ chức làm mấy vòng, qui mô và bài bản đến như vậy. Anh nói đùa: hình như người ta đang tuyển chủ tịch tập đoàn. Các ứng cử viên khác càng làm anh nhụt chí, toàn người giỏi, tu nghiệp nước ngoài, có người từng làm việc bảy năm ở Nhật, đa phần là kỹ sư hóa…Còn anh, anh chỉ có kinh nghiệm 7 năm làm giày và bán giày, chả liên quan gì đến ngành sản xuất và kinh doanh khí hóa lỏng này cả…

Vậy mà anh lần lượt vượt qua từng vòng phỏng vấn để vào làm việc. Bắt đầu công việc, anh mới thấy nó là một thử thách thực sự: nhân viên đông, toàn người cũ và giỏi, xếp Nhật cực kỳ nóng tính và ưa tạo áp lực, khách hàng quá nhiều, toàn là các doanh nghiệp nước ngoài…và điều cơ bản nhất là qui trình sản xuất, sản phẩm và các ứng dụng của sản phẩm thì cực kỳ xa lạ, ngay cả đối với một kỹ sư ngành hóa.

Nhưng anh thì khác, anh là người liều lĩnh.

Anh có hai tháng thử việc. Anh ôm 2 cuốn Chemical Application nặng gần chục ký về nhà đọc hết đêm này đến đêm khác. Anh mày mò đi xem từng đường ống, từng cái valve, từng chai cylinder…Anh tập làm quen với các thiết bị điều khiển, phân tích, các bồn chứa… Anh tìm hiểu các khái niệm về phân tử, về áp suất, độ đông…Anh học thuộc lòng các ứng dụng của sản phẩm. Anh tập nhớ gần 400 tên khách hàng, người giao dịch và giá trị hợp đồng…Anh đã làm hết sức có thể. Và anh đã vượt qua.

Ba năm. Anh đã bắt tay hàng trăm vị tổng giám đốc, chủ tịch các tập đoàn của nước ngoài…Ba năm, anh đã ký kết nhiều hợp đồng lớn, đã tham gia vào nhiều dự án lớn. Ba năm, anh được cả tập đoàn tin cậy và có nhiều dự án trong tương lai đã được đề tên anh sẵn…

Anh có nhiều nhân viên, anh tự coi mình như vua, anh gọi họ là tì nam và tì nữ. Anh không bao giờ nặng lời với các tì nữ nhưng lại rất khắt khe với các tì nam. Họ luôn vây quanh anh. Họ được anh dẫn đầu. Họ tạo ra một team mơ ước trong công ty. Mỗi buổi họp tuần anh thường kể chuyện vui. Anh thường tổ chức nhậu và hát karaoke vào mỗi chiều thứ bảy, anh gọi đó là “tục lệ” của phòng Sales. Và anh biết họ, các tì nam tì nữ, họ cũng rất yêu mến anh, như một kẻ uống rượu và làm thơ nhiều hơn là một ông xếp. Anh có thơ tặng các tì nữ của mình nữa

Uống rượu ở Biên Hòa
(Tặng các em gái dễ thương Biên Hòa ... )

Ở đây buổi chiều dòng sông rộng
Ly rượu cay sóng sánh Cầu Ghềnh
Ở đây buổi chiều gió lộng
Hoa cười chen theo nhau hồn nhiên

Rót cho anh thêm một cơn mưa lũ
Thả khói xa xăm theo triền sông
Ly rượu hạ nguồn men phủ dụ
Ai hát bên chiều sương thu phong

Say quá đường sông trôi chếch choáng
Anh về con nước thủy triều lên
Chào Biên Hòa những con đường rất lặng
Hẹn mai ... rượu sóng sánh Cầu Ghềnh

Tháng 8/2004



Vậy mà một ngày nọ sau gần 3 năm, anh dứt áo ra đi.

Ông Kemochi, vị tổng giám đốc già vừa được bổ nhiệm mời anh đi uống rượu, nói chuyện với anh hết lời. Công ty tổ chức tiệc chia tay anh. Các tì nam, tì nữ tổ chức tiệc chia tay anh. Anh nhận được nhiều, rất nhiều quà.

Ngày đầu tiên khi anh vừa nghỉ việc, anh nhận liền hai cú điện thoại từ các công ty đối thủ cũ. Họ mời anh về làm: CEO, lương gấp ba lần, xe riêng có tài xế…Anh nói không. Những lời đề nghị hấp dẫn như vậy vẫn tiếp tục được đưa ra trong cả năm sau đó. Anh vẫn nói không. Anh chẳng phải lăn tăn nhiều. Anh không làm thế được.

Bây giờ, từ hai nhà máy ngày nào, công ty sắp khánh thành thêm hai nhà máy nữa, công suất lớn hơn nhiều lần. Bây giờ, các tì nữ đã có chồng, các tì nam đã có vợ, nhiều người có con, hai ba đứa…Bây giờ, anh quay tít mù với công ty riêng. Bây giờ tất cả đã khác.

Chỉ là một lá thư chia tay từ ông xếp cũ.

Chỉ là nỗi nhớ nao lòng…

Xem thêm:
Ta đã từng đi làm thuê
Yêu giày
 
Top