...

Đặt tựa câu view đấy.

Tôi viết chơi, dĩ nhiên là không liên quan gì đến Ngày Báo Chí, càng không liên quan gì đến các bác blogger làm báo chân chính. Chỉ là chút ghi chép cá nhân thôi.

Những năm đói rách, sau khi đã quá nhục với việc bồi bài, quá sưng tay vì rửa chén ở tiệm phở, quá mất kiên nhẫn với việc dạy kèm mấy đứa trẻ nghịch…tôi cắp cặp cùng bạn bè đi viết báo. Nói là viết báo cho oai, thực ra chính xác là tôi tập viết bài gửi báo để bổ sung nguồn thu nhập từ nhuận bút đăng thơ.

Chúng tôi, tôi và Nhựt, đầu tiên chỉ là viết những bài viết nho nhỏ kiểu “Bạn đọc viết” về các đề tài xảy ra xung quanh. Hầu như thuần túy chỉ là đưa tin. Chịu khó đi, chịu khó nghe ngóng thì mỗi ngày cũng viết được một, hai tin bài dạng này. Báo rất khuyến khích các bài viết có ảnh nên tôi cũng bấm bụng đầu tư một máy ảnh quèn để tác nghiệp.



Thời ấy, cả Tuổi Trẻ hay Thanh Niên đều chưa phải là nhật báo như bây giờ nên viết nhiều thì cũng chẳng biết đăng ở đâu nên tôi bắt đầu đầu tư những bài viết dài hơn, có mở có kết, có sự kiện, phân tích và bình luận, có những nhân vật và có tính thời sự hơn.

Chúng tôi được báo Tuổi Trẻ kêu về làm cộng tác viên trang Nhịp Sống Trẻ. Bài viết, lúc này xuất hiện đều đặn, được đặt hàng trước và còn được sắp lên trang Tuổi Trẻ Chủ Nhật, phải nói là được lên trang báo Chủ Nhật lúc này thì oai như cóc.

Mùa Tết chúng tôi viết về Tết. Hè Chúng tôi viết về học hè, sinh hoạt hè, chơi hè. Mùa tuyển sinh dĩ nhiên chúng tôi viết về thí sinh… Cứ như vậy chúng tôi, sẵn máy ảnh và giấy bút, lúc này thao tác như những nhà báo thực thụ. Chúng tôi còn được tòa soạn chỉ định đi phỏng vấn những nhân vật nổi tiếng và cờ đầu trong thanh niên.



“Nhà văn nói láo, nhà báo nói thêm” hay đại loại như thế là câu cửa miệng của dân gian. Và tôi, dù rất yêu công việc này, cũng phải công nhận rằng, để có một bài báo tốt thì hầu như chúng tôi cũng phải chế biến, phải có những gia vị nhất định, nói nôm na là phải “nổ”, phải “bịa” một chút, điều này hẳn tòa soạn cũng chấp nhận với điều kiện là không làm thay đổi bản chất, tính chất của sự việc và đáp ứng được yêu cầu của tòa soạn.

Có một chuyện, kể chơi cho vui nhé.

Một lần chúng tôi được tòa soạn kêu lên và thông báo rằng ở một trường Đại Học nọ đang có mô hình sinh viên tham gia nuôi gà cải thiện đời sống với sự giúp đỡ của Đoàn trường. Thế là chúng tôi phóng xe máy đến cơ sở chuẩn bị cho một bài báo háp dẫn.

Khi đến nơi thì, hỡi ôi. Sân trường vắng tanh, sinh viên đã được cho nghỉ về quê để ôn thi một tháng. Vào văn phòng Đoàn trường thì cửa đóng then cài. Đi loanh quanh ký túc xá thì không một bóng người. Thất vọng não nề nhưng chúng tôi cũng cố đi lùng và bắt được một bạn sinh viên. Thật may mắn là bạn này cũng là cán bộ Đoàn và cũng từng tham gia mô hình nuôi gà mà chúng tôi hỏi đến.

Chúng tôi nhanh chóng lôi bạn này ra quán. Bạn ấy thành thật cho chúng tôi biết là gà thì có nuôi, nuôi được một lứa rồi bán thì không được bao nhiêu mà ăn thì muốn hết. Thế là đóng cửa chuồng, chia gà rồi giải tán từ lâu rồi. Sau vài tuần rượu, bạn ấy tiết lộ rằng mình có giữ một tấm ảnh chụp cạnh cái chuồng gà.



Vậy là quá đủ cho chúng tôi. Sân trường. Tấm ảnh. Câu chuyện ghép nhặt của bạn sinh viên duy nhất không về quê…chúng tôi ghép lại và một bài báo thật sinh sinh động ra đời. Bài được đăng trên báo Chủ Nhật với nhuận bút rất khá, và theo chúng tôi biết, nhiều trường cũng gửi thư về toàn soạn hỏi thăm về mô hình này để xem xét thử nghiệm.

Báo Tuổi Trẻ lúc ấy sắp sửa lên nhật báo nên cần tuyển một số phóng viên, và dĩ nhiên, chúng tôi đầu tiên được đề cử. Nhưng tôi, lúc này đã có một tình yêu, tôi bắt đắt đầu chú tâm vào việc học và vào công việc chính của mình, đành từ bỏ chuyện viết lách trong luyến tiếc, dù tôi biết mình cũng chẳng tài năng gì ngoài khả năng “chế biến” như trong câu chuyện trên.



Vậy đó, tôi cũng từng viết báo. Sau này tôi tiếp tục viết cho báo Lao Động một vài số trong mục “Chuyện Dọc Đường”. Tôi đọc các bài báo khác, của những người khác và nhận ra mình không có khả năng, không có thời gian cho công việc này.

Dầu sao, đó cũng là một phần của quá khứ.
 
Top