...

Từ lúc ra làm ăn đến nay anh đã nhiều lần chứng kiến nhân viên của mình tách ra làm ăn riêng, tất nhiên là vẫn làm cùng một ngành nghề, cùng một thị trường, hay nói nôm nay là vẫn “cùng một chợ”. Họ đều là những người từng được anh yêu mến, tin cậy. Họ đều giỏi, theo một nghĩa nhất định nào đó. Và họ, đến một ngày, sẽ cần bầu trời riêng.



Chuyện ấy cũng bình thường trong kinh doanh. Không ít thì nhiều, các doanh nghiệp nhỏ thường chấp nhận nó khá dễ dàng. Đó cũng là một cách mà những công ty mới được hình thành, như một kiểu sinh sản phân bào.



Lần đầu tiên anh tức giận.



Lần thứ hai anh buồn phiền.



Lần thứ ba anh chỉ cảm thấy hơi mất mát.



Thường anh sẽ ngồi lại, nhìn mọi việc thật kỹ, xốc lại toàn bộ và tiếp tục. Trước mặt vẫn là con đường, không còn một người đồng hành không có nghĩa là sẽ khó đi hơn, mà chỉ đơn giản là cảm thấy vắng hơn. Vắng hơn một chút.



Cũng như anh ngày xưa đi làm thuê rồi dần dần cũng muốn tách riêng. Cũng như anh ngày xưa từng tưởng mình đủ khôn ngoan, đủ bản lĩnh để đứng mũi chịu sào. Cũng như anh ngày xưa, khi chưa đi vào tâm bão. Cũng như anh ngày xưa…



Cho dù đó là một người từng bị anh đuổi việc, một thằng em làm ưa tự do, hay như bây giờ, một bạn trẻ phải về quê bên cạnh mẹ già…anh đều cảm thấy lo lắng. Anh thật sự lo cho các bạn. Anh lo cho các bạn vì từ nay các bạn sẽ không còn anh bên cạnh.



Anh chúc các bạn chân cứng đá mềm.



Anh chúc các bạn vững tay chèo, tay lái.



Còn anh, anh chỉ thấy vắng hơn một chút.





 
Top