Bây giờ Sơn không còn nữa, mọi người đều viết về những kỷ niệm với Sơn, cũng chẳng ai làm chứng nên tôi theo đó cứ nhận bừa rằng mình có nhiều kỷ niệm với Sơn, Sơn chắc cũng không trách tôi đâu, tôi chưa thấy Sơn trách ai bao giờ.
Tôi không nhớ mình đã thích nhạc của Sơn từ khi nào, có lẽ là từ khi tôi có chiếc máy cassette riêng của mình, tôi đã đạp xe đi lòng vòng để thu từng bài hát của Sơn, những bản nhạc phản chiến, da vàng hay những bản tình ca, đời ca…mà tôi gần như thuộc lời.
Tôi uống café với nhạc Sơn, tôi hút thuốc với nhạc Sơn và dĩ nhiên, tôi làm thơ với nhạc Sơn, âm nhạc mà cả Việt Nam này vẫn kêu bằng “nhạc Trịnh”.
Bị ám ảnh bởi nhạc phẩm “Diễm Xưa”, năm 19 tuổi, tôi viết truyện ngắn đầu tiên mang tên “Mưa vẫn mưa bay”, một truyện ngắn hơi ngây ngô nhưng rất tình cảm, đã lấy nước mắt của rất nhiều bạn đọc gái.
Tôi không giấu diếm rằng thơ mình bị ảnh hưởng rất nhiều từ ca từ của Sơn, phong cách của Sơn, tôi coi đó như một may mắn, vì ít nhất mình cũng bị ảnh hưởng bởi một người tài năng như Sơn.
Tôi gặp Sơn ngoài đời thực khoảng năm 1996 ở quán Trống Đồng của Vũ Trọng Quang, tôi đang uống bia với một số nhân vật nổi tiếng như Bùi Chí Vinh, Trần Từ Duy, Đoàn Thạch Biền…còn Sơn đến với một người khác. Tôi lúc đó là một người làm thơ mới có chút tên trên báo, được chiếu cố ngồi nhậu với các tên tuổi lẫy lừng thì rất lấy làm bẽn lẽn, chỉ biết “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên thôi”. Tôi được giới thiệu với Sơn. Tôi như một tín đồ được gặp Chúa của mình.
Sơn vui vẻ, Sơn bặt thiệp và Sơn rất tử tế. Khi thấy tôi lúng túng với cách xưng hô, không biết gọi là anh hay chú, thì Sơn đã đỡ lời “Cứ gọi mình là Sơn thôi. Gọi Sơn, xưng Phú là được rồi. Người ta có cái tên là để gọi nhau mà, đúng không?” Từ đó tôi coi mình có một đặc quyền, đặc quyền gọi TCS là Sơn, nhạc Sơn.
Sơn bảo tôi đọc một bài thơ. Tôi không thể, tôi không thích đọc thơ trong quán nhậu, may mà trong cặp tôi luôn có vài bài thơ in sẵn (tranh thủ gặp ai làm ở báo thì đưa luôn, khỏi gửi báo), tôi đưa Sơn hai bài. Không giống những tên tuổi lẫy lừng khác, thường lướt qua và nhé vào túi áo, túi quần. Sơn đọc bài thơ như thể Sơn đã rất ngưỡng mộ tác giả, một cách trân trọng hết mực, tôi vẫn nhớ về Sơn lúc ấy. Sơn nói thơ Phú hay lắm, có hồn lắm, có khí phách lắm…tôi biết Sơn khen xã giao, nhưng cái cách Sơn khen không khỏi làm tôi xúc động tột bực.
Chúng tôi uống bia Sài Gòn Đỏ, Sơn uống Chivas. Đến tàn buổi rượu cũng không thấy Sơn nói dư câu nào, không thấy Sơn lè nhè, không thấy Sơn chê bai ai. Sơn chỉ mỉm cười, lắng nghe các câu chuyện, thỉnh thoảng lại “rứa à, rứa à”, nói chung là Sơn rất đặc biệt, đặc biệt trong cái cách Sơn tôn trọng người khác, rất đỗi con người.
Khi chia tay nhau tôi đến bắt tay Sơn, Sơn chỉ đưa bàn tay nắm khẽ tay tôi. Sơn nói rằng không có nhiều người làm thơ như Phú ở Việt Nam, Sơn nhắc lại, không có mấy người đâu.
Tôi gặp Sơn lần khác ở đêm nhạc Thanh Tùng (tôi nhớ là ở nhà hát Mạc Đỉnh Chi năm 1997). Hình như hôm ấy Thanh Tùng đang rất giận ca sĩ Thanh Lam về một chuyện gì đó. Tôi thấy Sơn vẫn ôn tồn lắng nghe Thanh Tùng. Khi Thanh Tùng lên sân khấu hát bài “Một mình”, bài duy nhất Thanh Tùng tự trình bày lại sau khi ca sĩ hát, thì từ dưới hàng ghế khán giả, Sơn lững thững đi lên Sân Khấu. Sơn đi lên, mượn micro, một tay vẫn để trong túi quần, Sơn nói rằng bài hát hay quá, bài hát như lắng lòng Sơn lại, và Sơn cứ lập đi lập lại câu hát “đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ” một cách như Sơn vẫn như thế, rất đỗi ngưỡng mộ tác giả.
Tôi có dịp gặp Sơn ở Nguyễn Văn Chiêm một lần, lúc Sơn đang ngồi một mình bên chai Chivas như lệ thường, hôm ấy tôi cũng có uống trước nên khá cởi mở đến chào Sơn. Dĩ nhiên Sơn đâu thể nhớ ra tôi, tôi phải tự giới thiệu mình một lần nữa. Trong câu chuyện, tôi nói với Sơn rằng tôi chỉ thích Khánh Ly hát nhạc Sơn, tôi chưa từng nghe một ca sĩ nào hát nhạc Sơn cho ra hồn ngoài KL, và rất tiếc là KL không còn ở VN nữa. Sơn đưa tôi một cuốn băng cassette, Sơn bảo nghe thử bạn này hát xem thế nào.
Dĩ nhiên đó là một giọng ca tuyệt vời hơn cả KL, một giọng ca ấm áp, truyền cảm. Một giọng ca pha tiếng Huế rất đặc trưng. Giọng của Sơn. Sơn tự hát, tự đệm đàn. Đó là bài “Rừng xưa đã khép” và bài “Như một lời chia tay”.
Tôi nhớ giọng hát của Sơn khi cất lên “Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây…”, tôi đã rùng mình khi nghĩ đến ngày Sơn ra đi. Tôi không nghĩ, tôi biết chắc là ngày đó gần rồi, rất gần.
Khi người bạn đầu tiên gọi điện báo tin Sơn mất, tôi không có cảm giác gì. Tôi không buồn, tôi không xúc động. Tôi chỉ nói với mình: vậy là Sơn đi rồi, đi thật rồi. Tôi gọi báo cho vợ tôi, nàng buồn lắm, nàng đã khóc, nàng đã photo tất cả những bài bào viết về Sơn hôm sau đó để lưu lại. Nàng bảo tôi chở đi dự đám tiễn đưa Sơn, tôi nói không, tôi không thích những cuộc chia ly. Tôi và Nhựt ra quán karaoke hát nhạc Sơn và uống thật say.
Mấy lần giỗ sau của Sơn tôi có đến, nhưng thấy đông người quá, tôi lại bỏ về ra quán karaoke, hát nhạc Sơn và uống thật say.
Tôi nhớ có một vòng hoa kết toàn bằng hoa hồng vàng, một vòng hoa rất lớn của một người hâm mộ nào đó, trên vòng hoa có một hàng chữ nhỏ “kết hoa vàng cho lộng lẫy đời”, nếu cần nói về Sơn, tôi cũng chỉ nói được đến thế.
Sơn như một sứ giả đến từ trên cao xanh nào đó, một sứ giả của tài năng, của âm nhạc và đặc biệt là của tình yêu, yêu thương con người, yêu thương cuộc đời, một sứ giả tử tế nhất mà con người từng được biết đến.
Tôi vừa nói với bạn TQ rằng: “có một dòng sông đã qua đời…”