Hôm qua vợ ngồi dọn tủ sách, trong một phát hiện tình cờ, vợ đã tìm ra hơn trăm bài thơ của mình mà vợ còn lưu giữ, rất nhiều trong đó chưa hề đăng báo, những bài thơ viết trong thời sung sức, cách đây khoảng 10 năm, đã ố vàng...
Ví dụ như bài này
THƠ VÓ CÂU
(Tặng một con ngựa ở Đà Lạt)
Chiều thong dong những đồng âm lục lạc
Người xà ích chùng đôi vai lạnh lùng
Nỗi cô đơn dài theo con đường dài theo tiếng vó
Ta đang chở trên lưng một nỗi buồn
Hỡi thảo nguyên và những cơn gió lốc
Ai ghìm cương thơ ta ai ghìm cương đời ta
Để cam phận đưa từng buổi chiều bằng đôi móng sắt
Không còn ánh nhìn cho những bao la
Từ cú thúc đầu tiên ta ngỡ mình mạnh mẽ
Cho hôm nay đau chán những mũi giày
Nỗi nhọc nhằn vì những tầm thường nhất
Ta ngục tù mình cuối một đoạn dây
Ôi ta thèm một nắm cỏ xanh sương
Thèm một dòng sông với bóng mình bóng nước
Ta sẽ nước kiệu trong hoàng hôn
Cất tiếng gọi bầy đàn
Gọi những yêu thương mãi mãi không bao giờ có thực
Chiều vẫn thong dong những đồng âm lục lạc
Ta vẫn hồng hoang trong nỗi hoài mơ…

Hình: lượm từ internet