Entry này cũng tặng tất cả những người sinh sống với bến phà Cần Thơ (Thuộc cụm phà Hậu Giang), tất cả, từ những người tài công, thợ máy, điều hành, bảo vệ, hướng dẫn, bán vé… đến những người chạy xe lôi, xe ôm, bán nước, bán báo, bán hàng rong…

Tôi không phải người miền tây, nhưng tôi yêu miền tây. Ở miền tây, ngoài vọng cổ, rượu đế và cái tấm lòng của người miền đồng bằng, tôi còn yêu những chuyến phà. Tôi đã từng ngang dọc khắp miền tây, đã từng đi rất nhiều chuyến phà, trong đó phà Cần Thơ thì tôi qua lại dễ đến hàng trăm lần.
Ngày mai, cầu Cần Thơ, cây cầu dây văng lớn nhất Đông Nam Á sẽ được khánh thành, thõa ước mơ của hàng triệu triệu người miền tây, nhưng có một thứ sẽ trở thành hoài niệm, có một thứ sẽ thay đổi mãi mãi cuộc đời của những người mà tôi đã kể trên: Bến phà Cần Thơ sẽ không còn nữa.

Bến phà, phía bên Hậu Giang kêu bằng Bắc Cần Thơ, còn phía Vĩnh Long kêu bằng Bắc Bình Minh, sẽ mãi mãi chỉ còn trong ký ức, và sẽ không còn ai hát: “…em đi mau, kẻo trễ chuyến phà dêm, qua bến Bắc Cần Thơ..”.
Một chút luyến lưu, một chút tiếc nuối, một chút nhớ nhung, một chút bồi hồi…xin hãy nhận từ tôi, một người yêu miền tây, một kẻ lữ hành đã qua lại bến phà hàng trăm lần từ 15 năm nay, một lời chia sẻ bằng bài thơ sau đây.
Điệp Ngữ Bắc Bình Minh
Ở đó buổi chiều dòng sông rộng
Hoàng hôn rộng và nỗi buồn cũng rộng
Ở đó anh ngồi làm thơ cho nguôi ngoai
Buồn đến run run mười ngón tay
Ở đó. Khói đốt đồng mang nắng lên trời
Gió trôi nước trôi buổi chiều trôi
Nỗi nhớ quá giang dề lục bình tím sẫm
Có gì đâu, chỉ là một đường chân trời rất đậm
Có gì đâu chỉ vì anh xa em
Chỉ vì dòng sông nâu vì buổi chiều nước lên
Không có khói thuốc thì anh tan ra mất
Không có Bắc Bình Minh kia thì anh trôi đi mất
Ở đó anh là gã du cư vô vọng
Ly rượu đồng bằng vọng cổ đồng bằng
Ở đó buổi chiều tâm hồn rộng
Chỉ tại dòng sông vô cớ trôi ngang.
Bắc Bình Minh - 1996
Thương lắm, Bắc Cần Thơ
(Hình: Internet)