Linh tinh chút cho nó nhẹ nhàng.
Số là hôm qua tôi đang lái xe thì có chợt nhớ về một bạn thơ năm xưa, bạn Lê Quý Nghi. Bạn này năm ngoái có in một tập thơ và mời tôi đến dự buổi ra mắt có đông đủ bá quan rất hoành tráng. Cũng thương cái tình của bạn đối với thơ.
Nhớ một đêm tôi và Nghi uống rượu, đọc thơ ngất ngưỡng đến gần sáng. Hai đứa bàn nhau làm một tour thành phố, nói rồi tôi lấy xe đạp chở Nghi ôm cây đàn guitare. Cứ thế, hai đứa lang thang vừa đi vừa hát vang khắp cả thành phố cho đến tận bình minh. Trong một lúc quá sướng, Nghi đã hét lên: “Phú ơi. Tao muốn cởi quần đội lên đầu quá”.
“Muốn cởi quần đội lên đầu” thể hiện cái sự sướng quá đỗi, sướng bất chấp, sướng tự do, sướng mãnh liệt…nói chung là sướng. Sau này, không biết bao nhiêu lần tôi đã nghe câu nói đó, và cũng tự mình, tôi đã không biết bao lần hét lên câu đó.
Có lần, tôi ngồi uống rượu trên nóc một chiếc tàu đò chạy tuyến Hậu Giang – Đồng Tháp. Tàu chạy chậm, giữa đêm. Thi thoảng những tàn cây bình bát quẹt ngang người, phải đưa tay nắm chai rượu, kẻo đổ. Bữa rượu có ông chủ đò ôm cây guitare phím lõm, vừa uống vừa ca vọng cổ. Tê tái luôn.
Cao trào nhất là khi ông ca bài “Ông lão chèo đò”. Nghe bài này, trong cơn say u minh, tôi đã vò đầu bứt tóc nói với ông rằng: “Tui muốn quì lạy ông luôn. Tui muốn cởi quần đội lên đầu luôn rồi.”
Từ đó tới nay, số lần tôi phải hét lên câu “muốn cởi quần đội lên đầu” ít dần, ít dần…hầu như tôi đã quên câu nói bất hủ đó.
Sáng nay mở nhạc nghe lại “Ông lão chèo đò”, nghe Út Trà Ôn ca và tuy không có hơi men, vẫn muốn “cởi quần đội lên đầu”
Nghe online: ở đây
Sướng