...

1.
Đi miền tây về, cảm giác về chặng đường mình đã qua, những hình ảnh mình đã thấy, những con người mình đã gặp…tiếp tục ở trong tâm trí tôi, rất lâu. May mà có cái máy ảnh để giữ lại những khoảnh khắc, tôi cứ xem đi xem lại những tấm ảnh đó. Và như một hệ lụy tất yếu, vừa về ấm chỗ đã nghĩ tới chuyện đi tiếp, vì thà không đi không thấy không biết thì thôi, còn đã từng đi thì nó như cái chớn, khó cưỡng. Trong những tấm ảnh vô tình lia máy trên đường, những gương mặt trẻ thơ luôn làm tôi ấn tượng.




2.
Bạn kể, bên quán kia có bán cái lẩu bạch tuộc con. Người ta trụng những con bạch tuộc con đang sống vô nồi lẩu đương sôi, những con bạch tuộc con ấy cố bám chặt vào đũa, bám vào thành nồi lẩu, những giác hút trên xúc tu nhỏ nhoi hoảng loạn bấu víu tìm một cơ hội sống. Bạn kể với một vẻ xúc động trong ánh mắt. Câu chuyện của bạn ám ảnh tôi, tôi về nằm mơ thấy, thật khủng khiếp. Giật mình mồ hôi tuôn rã rượt trong cái se lạnh đầu đông. Vợ tôi bắt đầu ăn chay, nàng ăn chay nên tôi cũng ngày hai bữa ăn theo nàng.

3.
Tôi yêu con trẻ, có lẽ vì tôi cũng có con. Đi đâu thấy có trẻ con là tôi luôn dừng lại, nhìn ngắm, nói chuyện. Con trẻ, nhất là trẻ quê ở miền tây, rất đáng yêu, đứa nào cũng mạnh khỏe, rắn rỏi, lễ phép và biết phụ giúp gia đình làm nhiều việc. Con trẻ, cho dù ở quê, cho dù trong một gia đình nghèo, cho dù phải làm lụng vất vả nhưng chúng luôn toát lên một vẻ gì từ trong ánh mắt, trong nụ cười, trong gương mặt… một vẻ gì đó rất thánh thiện. Điều mà những người lớn, nhất là người thị thành, không có hoặc đã từng có nhưng nó bị phai rồi, bạc rồi.

4.
Bạn dẫn vào rừng U Minh, nước ở trong rừng sẫm màu, nhìn như màu rượu chuối hột. Bạn nói, coi vậy chớ nước sạch ru hà, tại cái màu nhựa tràm nó làm nước có màu vậy thôi, chứ nước sạch lắm, sạch tinh. Tôi biết chớ. Đi chùa ở Bạc Liêu, có thằng nhỏ theo mời mua nhang, nó đen đúa, ốm nhách thấy ghê luôn. Chúng tôi không mua nhang dù giá chỉ 5,000/bó, thấy nó lẽo đẽo đi theo giữa trời nắng, tôi móc túi cho nó tờ 10,000, nói, chú không mua nhang, chú cho con tiền thôi. Thằng nhỏ không lấy. Lỡ cho rồi, tôi đành năn nỉ nó cầm, coi như mua nước uống. Mãi nó mới chịu cầm tiền mà vẫn có vẻ hậm hực như tôi đã bắt nó làm điều gì không phải.

5.
Có cái tựa lạ vậy là vì từ qua tới nay tôi nghe bài hát này khoảng 100 lần, không hiểu sao tôi lại yêu miền tây quá. Bất cứ thứ gì thuộc về miền tây đối với tôi cũng là tình yêu.


Đêm nghe bài vọng cổ ơi í ơi...........
Ai đàn dây Long Xuyên

6.
À quên, bài này đã lên tạp chí Món Ngon VN
 
Top