...
Trong bài “Nghĩ về thơ hôm nay” tôi có viết: “Thơ không như nhiều người lầm tưởng như là một điều gì thật lãng mạn, mơ mộng của đời sống, cho nên trong con mắt thiên hạ người làm thơ thường được coi là người lãng mạn, nhiều khi đến hão huyền. Điều này không hẳn. Tôi quan niệm về Thơ đơn giản chỉ là cái đẹp. Cái đẹp của đời sống ánh lên sau từng con chữ như một thứ ngọc mà người làm thơ đã chọn ra, cất công mài giữa, đánh bóng và đặt vào nó một chút gì đó mang dấu ấn cá nhân trong tâm hồn mình, bằng tình yêu của mình…Đôi khi có những bài Thơ lung linh, quang phổ một cách giả tạo nhờ tài đánh bóng thái quá của người làm Thơ, nhưng hầu hết sự huyễn hoặc, huyền ảo hay ngời sáng lên là nhờ chính ánh sáng của đời sống, của tâm hồn, của tình yêu mà nó phản xạ…”
Vâng. Tôi tin vậy. Tôi luôn tin rằng Thơ là ngôn ngữ của tâm hồn, cũng như tiếng nói, mỗi người mỗi giọng, người nói hay chưa chắc đã nói thật, nhưng người nói thật thì chắc chắn sẽ hay, rất hay. Tôi cực kỳ thích những bài thơ “thật thà”, thật thà trong thơ thể hiện một cái “tôi” đáng đọc hơn nhiều lần so với những bài thơ lóng lánh sắc màu nhưng thiếu vắng cảm xúc con người, là cảm xúc con người của chính bạn. Tôi thích những bài thơ thật thà, giọng nói thật thà kể những câu chuyện thật thà.
Xin giới thiệu một người làm thơ “thật thà”, ông năm nay đã bảy mươi tám tuổi, ông gần đây vẫn thường comment trong blog này với nick “ông già 80T” hoặc “ông ngoại”, vâng, ông chính là ông Ngoại của Hà Văn và Hà Thi, là tía vợ tôi. Tôi rất vui và tự hào khi đọc thơ ông, cả một tập thơ, qua đó, tôi đọc thấy một tâm hồn tình cảm, một cuộc đời, một vùng quê, một thế hệ, một thế kỷ…
Ông viết trong đầu tập thơ rằng:
Tôi làm thơ không dùng từ hoa mỹ
Không cầu kỳ không mơ mộng cao sang
Chỉ bày tỏ những nỗi niềm sầu kín
Qua mấy lời thơ mộc mạc chứa chan
Xin trích một số bài trong tập thơ của ông:
Tôi
Tôi năm nay bảy tám
Tóc chẳng còn màu đen
Răng còn trơ năm cái
Không kính, đọc rõ ràng
Tôi năm nay bảy tám
Sáng đi bộ nửa giờ
Cơm ăn ngày ba bữa
Tối ngủ vẫn hay mơ
Tôi năm nay bảy tám
Nhìn lại được tám con
Cháu thì có mười bốn
Dâu, rể, vẫn đàng hoàng
Tôi năm nay bảy tám
Bà xã cũng bảy hai
Năm chục năm chung sống
Bây giờ vẫn thấy vui
CT-2010
Vợ Tôi
Lần tay tính lại mấy mươi đông
Xếp áo sang sông(1) nguyện theo chồng
Thủa nhỏ, làm con nào ai sánh
Theo chồng, dâu thảo, gái Trường Long(2)
Công lao xây đắp nên cơ nghiệp
Lo lắng chăm con thật hết lòng
Ơn ấy xin ghi, còn mãi mãi(3)
Con cháu sau nầy phải nhớ công
Chú
(1) Nhà vợ tôi và nhà tôi cách nhau một con sông
(2) Quê vợ tôi ở xã Trường Long, huyện Châu Thành
(3) Tôi quan niệm rằng hễ có công, dù là ai, tôi cũng ghi nhớ
Lời Cha
Tôi đến Nha Trang phố
Một ngày hè tháng Tư
Trên chuyến xe hoa hai quả tim cùng nhịp
Dây Tơ Hồng buộc chặt lấy đời nhau
Đường hạnh phúc thênh thang rộng mở
Nhưng thác ghềnh cũng lắm đó con ơi
Đèo cao, núi hiểm bao đời
Một lòng một dạ với người yêu thương
Chén trong rá đôi khi còn động
Chuyện vợ chồng đôi lúc cũng kém vui
“Phu thê xử sự như tân khách”
Trọn nghĩa tào khang mới ngọt bùi
(Ngày 20/04/99 đưa con gái là Thái Ngọc Thắm về nhà chồng ở Thị Xã Nha Trang)
Lo Xa
Thời giờ tự thoi đưa
Tuổi ngày càng chồng chất
Sau một đời tất bật
Sự nghiệp chẳng có gì
Lúc nhỏ không lo liệu
Về già, nặng nghĩ suy
Hỡi ai đang còn nhỏ
Lấy đó làm gương soi
Cố gắng lo đèn sách
Lập nghiệp mới nên người
Khi công thành danh toại
Sẽ ung dung mỉm cười
Quê Tôi
Quê tôi, một vùng quê Nhơn Ái
Thuộc tỉnh Cần Thơ miệt đồng bằng
Sông sâu nước chảy, nhiều tôm cá
Cây trái xanh um khắp xóm làng
Ruộng lúa thênh thang, cò thẳng cánh
Tình làng nghĩa xóm biết cưu mang
Chôn nhau cắt rốn sao quên được
Tuổi thơ nơi đó, nhớ mênh mang