...
1.
Một số người lái xe trên đường cao tốc, có thể là phân nửa số người cầm lái, vẫn tin rằng đường cao tốc chỉ là đường dành riêng cho xe bốn bánh. Tôi nghĩ nên đưa vào luật giao thông và yêu cầu các xe dừng lại để phổ biến qui định chạy trong đường cao tốc cho họ, lưu ý một cách mạnh mẽ với họ rằng “đây là đường bắt buộc chạy với tốc độ cao”. Một số người thường bóp kèn inh ỏi, tranh đường, vượt phải, lấn tuyến khi chạy trong thành phố nhưng lại bò 60km/h trên đường cao tốc.
2.
Có những cảnh trên đường mà tôi rất muốn chụp ảnh để lưu lại hoặc chia sẻ nhưng lại không có máy ảnh trong tay. Ví như có một banner quảng cáo: “Trị Mụn Tận Gốc, có giấy bảo hành vĩnh viễn”, hay cảnh một bà bán gạo đang ngủ gật giữa trưa và trên sạp gạo đủ loại của bà, một bầy chim sẻ ngô, dễ đến trăm con, đang chè chén đình đám. Ở TP Hạ Long có một quán café căng một banner quảng cáo rất khó hiểu: “uống cà phê khuyến mãi tế bào gốc”, sau nhiều lần đoán già đoán non không thành, cuối cùng chúng tôi quyết định đi thẳng vào và hỏi chủ quán thì được biết phía trên quán là một thẩm mỹ viện nhỏ với phương pháp làm đẹp bằng tế bào gốc.
3.
Có một chuyện cười, chẳng biết có vui hay không nhưng luôn làm tôi bật cười mỗi khi nhớ lại. Chuyện là có một anh bạn người Phú Yên quê tôi, dân tình thường gọi là Xứ Nẫu, anh này lên Sài Gòn và trọ học ở một ký túc xá. Mỗi lần nghe có chuyện gì lạ là anh lại tròn mắt, tròn miệng: “không thở được, không thở được”, sau này cả đám bạn đều nói theo anh: “không thở được” (không thể được). Một anh người miền tây ở chung với anh này, có nuôi một con chim nhỏ. Một hôm anh bạn miền tây có việc nhà về quê, dặn lại anh bạn Phú Yên: “mỗi ngày mua cho nó hai ngàn đồng sâu, cho nó ăn”, là thứ sâu nhỏ xíu bán cho chim ăn. Khi anh bạn miền tây từ quê lên thì thấy con chim chết ngắc, hỏi anh Phú Yên, anh này trả lời ngây thơ: “Tao mua cho nó một gói “xâu” hai ngàn, nó không chịu ăn nên nó chết”, anh bạn lại lồng chim coi thì thấy cả chục gói “xôi” vứt lăn lóc trong lồng. Thì ra “Sâu” phát âm thành “xâu” và được hiểu là “xôi”.
4.
Tôi có một cậu nhân viên thường xuyên bị tôi quạt vì viết sai chính tả, rút kinh nghiệm, mỗi lần trước khi hắn đưa văn bản cho tôi ký thì hắn thường nhờ cô thư ký văn phòng xem trước. Vậy mà có lần cả hai đều sai. Số là hắn viết đơn xin phụ cấp, rất trịnh trọng, sau khi trình bày lằng nhằng, để cho thêm phần thuyết phục, cuối tờ đơn hắn nắn nót: “Xin giám đốc hãy diệt em”.
5.
Hết chuyện vui rồi, kể chuyện không vui. Trước tôi có một cậu tài xế riêng, cậu này tôi nhận chỉ vì cái giấy ra quân sau hai năm làm nghĩa vụ quân sự ở Trường Sa thôi, chứ cậu ấy vừa lái yếu lại hay đi lạc đường lắm, được cái cậu rất siêng năng và hiền lành. Một hôm chúng tôi đi câu ở Trị An, gặp cơn giông lớn quá đành chui vào xe trú, sẵn ngồi không, tôi hỏi thăm chuyện ở Trường Sa, cậu ấy kể chuyện có lần suýt bắn nhau với Trung Quốc. Bên ta súng đạn đã sẵn sàng, tàu TQ lởn vởn xung quanh chĩa súng vào đảo, chỉ cần TQ nổ súng trước là ta đánh, tình hình cứ căng thẳng như thế cả tuần. Tôi hỏi dò: Lúc đó mày thấy sao? Cậu cười hiền lành: “Dạ, em sợ muốn chết”. Tôi giật mình đánh thót như có ai vừa đấm một cú vào bụng. Tôi im lặng. Tôi nghĩ rằng câu trả lời phải là: “dạ em máu lắm, mịa, nó mà chơi trước là em đánh cho nó chạy sút quần…”, hay đại loại vậy, mà nếu là tôi thì chắc là vậy, nghe kể thôi mà máu đã giần giật trên mặt.
Từ đó tôi toàn tự lái xe.