...

Xem phần đầu ở đây

Chúng tôi trở về căn nhà ở bìa rừng sau khi đã ghé hái một chùm mận ngọt chín đỏ trên cây và cảm giác sảng khoái vì thoát được đàn muỗi đói. Tư đang đợi chúng tôi, sẵn sàng với hai con cá lóc lớn bắt trong rừng đã nướng trui còn đương bốc khói, mấy dĩa rau rừng xanh um, nhiều loại tôi chẳng thể nhớ tên và một chai rượu trái Giác tím sẫm.

Rượu trái Giác thơm ngon, ngọt lừ như Nếp Cẩm nhưng lại nồng men hơn, lúc uống thì rất êm nhưng cũng mau phê, mà phê thì rất là…phê, ta nói là “như con dê” luôn. Rượu ngâm với trái Giác, một thứ trái chua, mọc đầy ở U Minh, dân tình thường dùng trái xanh để kho cá hoặc nấu canh chua, nghe cũng đã bắt đầu dậy cơn thèm.

Tôi vô vài ly rượu để làm nóng, cảm giác rất sảng khoái. Mọi thứ đều “đúng điệu”, “đúng điệu” là chữ của anh chồng cô Sáo trong “Nước Như Nước Mắt”. Mọi thứ đúng điệu đến nỗi tôi nghĩ rằng mình đang nằm mơ, rằng tất cả được sắp đặt để mình tận hưởng cuộc sống này, tận hưởng ngày hôm nay cho thật đã, thật đỉnh.



Đúng điệu là con cá lóc rừng nướng nó thật dai thịt, nó bốc khói và thơm lừng như quê hương. Đúng điệu là cá lóc nướng phải chấm với muối ớt, muối hột đâm ớt hiểm, thứ ớt nhỏ trái, cay nồng và thơm, rồi dằn một quả tắc chín mọng. Dùng tay xé miếng thịt cá nướng trắng phau chấm vào muối ớt chua cay, rồi tay kia vo vài lá rau rừng, ăn một miếng, tôi nghe tất cả những vị ngon tôi từng biết trong đời đều vô nghĩa, vô nghĩa hết.  Ăn thế, ngửa cổ uống ly rượu trái giác trong buổi chiều tà giữa rừng U Minh, bên cạnh một người vợ yêu, một người anh thân, một bạn Tư mến… tôi có mơ, tôi cũng chưa từng mơ đến điều này. Tư kể, bà ngoại Tư chỉ mê món cá lóc nướng kiểu này, bà dặn, mai mốt cúng cơm bà chỉ cần một con cá lóc nướng.



Chúng tôi nói chuyện về rừng U Minh, chuyện sông nước, rồi chúng tôi nói chuyện gia đình, chuyện bạn bè.. loanh quanh cũng mất đứt được một lít rượu. Tiếc là chúng tôi phải về, về trước khi màn đêm buông xuống U Minh như những cuộc vui luôn có lúc phải tàn. Chúng tôi chia tay nhau với lời hẹn sẽ gặp nhau vào buổi tối, tôi mua theo vài chai rượu trái Giác cho bữa tối, dù lúc ra khỏi rừng thì tôi đã bước liêu xiêu. Chuyến đi rừng này bạn Tư đãi tôi toàn bộ.



Buổi tối chúng tôi gặp nhau ở một quán khá đẹp, một cái lẩu cua thật đặt biệt với thịt cua ngọt lừ và gạch cua đỏ quạch, với thật nhiều rau xanh tươi, với bún dai riêng kiểu Cà Mau… phải nói là cái lẩu cua ngon nhất mà tôi từng ăn. Chúng tôi tiếp tục với mấy chai rượu trái Giác đem về từ U Minh và những câu chuyện dang dở buổi chiều.

Tôi chỉ thích nghe Tư nói về gia đình, về cha mẹ, về chồng Tư, một anh thợ bạc hiền như sông,  về hai đứa con trai, đều tên là An, một cái tên cũng thật hiền và về căn nhà ở mé sông nhiều kỷ niệm. Tôi thích cách Tư nói về gia đình mình, cách Tư nghĩ về gia đình mình, nó miền tây lắm, nó hiền lắm, thương lắm.

Tôi định sáng sớm hôm sau sẽ đi Mũi Cà Mau bằng cách chạy xe xuống Năm Căn rồi đi tàu cao tốc ra, muốn đi và về trong buổi sáng thì chúng tôi phải khởi hành từ 5h sáng. Nhưng một lít rượu trái Giác cộng với đêm trước không ngủ và một chặng đường gần 500km đã làm tôi dậy muộn, mãi đến gần 8h. Chúng tôi đành thay đổi kế hoạch.

Tư đón chúng tôi ở quán Bún Bò Cay, một món đặc sản vùng Bạc Liêu -  Cà Mau mà lần đầu tiên tôi được biết, món này cay xé lưỡi nhưng vị của nó thì ngon vô cùng. Sợi bún dai nấu trong nước dùng bò cay xè, đặc quéo hình như có vị cốt dừa thanh thanh nữa, ăn chung với lá ngò gai (lại nhớ anh chồng Sáo), mấy miếng thịt bắp bò cũng cay, gắp ra chấm muối ớt thật đúng điệu. Đến lúc ngồi viết những dòng này, bao nhiêu dịch vị của tôi vẫn tiết ra vì nhớ về món ăn tuyệt vời ấy. Biết bao giờ mới được ăn lại đây?



Chúng tôi chia tay nhau ở quán café gần đó. Tư gửi tôi một bịch tôm khô thiệt bự, nhắn: Phú đem về nhậu lai rai, tôm khô Cà Mau ngon nhứt Việt Nam, mà tôm khô Việt Nam thì ngon nhứt thế giới. Cảm động, tôi tới Cà Mau làm phiền Tư, còn được đãi nhậu, còn có quà đem về. Cảm động quá.

Tạm biệt Tư, tạm biệt Cà Mau. Bất giác tôi khẽ hát “Ơi đất mũi Cà Mau, trăm thương ngàn mến…”. Mà không, “trăm thương ngàn mến” còn không đủ,  phải là “triệu thương tỉ mến” hay “tỉ thương, tỉ tỉ mến” mới nói hết lòng tôi dành cho mảnh đất và con người nơi tận cùng đất nước này, dành cho cô bạn Tư của tôi, cô Tư không phải nhà văn nha, cô Tư Cà Mau có giọng cười hiền như tiếng sóng va mạn thuyền kìa.

Chúng tôi chọn một đường về khác, vòng vào thành phố Bạc Liêu ra biển rồi đi theo đường Giồng Nhãn chạy cặp đê biển đến Vĩnh Châu, tiếp tục theo đường Vĩnh Hải ra cửa Trần Đề, rồi từ đó men đường Nam Sông Hậu về Cần Thơ. Một cung đường nhỏ, thưa người, vắng xe với những cảnh đẹp tuyệt trần. Xin lấy những tấm ảnh tôi chụp trên đường thay câu chuyện kể. (Vẫn nhắc là click vô hình xem kích thước lớn hơn)



 Con Sam, người ta hay nói vợ chồng tôi : "như hai con Sam"

 Trước nhà Công Tử Bạc Liêu - Bây giờ đã thành một quán cafe, nhà hàng rất là nhộn nhịp



Cây cầu dài này dẫn ra Nhà Mát, nơi Công Tử Bạc Liêu ra biển ngồi nhậu cho ...mát

Trái cây 

 Đá bào, một món hấp dẫn thời thơ ấu, nay gần như rất hiếm, giá chỉ 2 ngàn

Tượng Phật Bà hướng ra biển



Rất nhiều người hành hương đến đây, rưới nước lên chân tượng cho chảy xuống đài sen và dùng nước ấy lau đầu, rửa mặt, nghe bảo rất linh thiêng

 Bánh Xèo Vườn Nhãn - Nổi tiếng xứ này

 Chùa Kh'me



Vịt chạy đồng

 Cửa biển







 
Top