...
Bạn có quen nhà văn Nguyễn Ngọc Tư ở Cà Mau không? Tôi thì không quen, người ấy tài năng lắm, tôi chỉ biết ngưỡng mộ thôi, không có quen biết.
Tôi chỉ quen một cô bạn ở Cà Mau, một cô khác, cũng tên Nguyễn Ngọc Tư. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi cùng chung tay giúp một đứa trẻ bị bịnh hiểm nghèo. Chẳng may và đáng buồn, nỗ lực của chúng tôi và của nhiều người khác nữa, đã không giữ được thằng nhỏ, nó về với đất rồi. Từ đó thỉnh thoảng chúng tôi nhắn tin cho nhau, tôi hẹn một ngày không xa, tôi sẽ về đất mũi Cà Mau thăm Tư.
Từ lúc tôi lên kế hoạch đi Cà Mau thăm Tư, tôi đã rủ rê không dưới hai chục người, thân có, sơ có, để cùng làm bạn đường cho hành trình gần 400km xuyên miền tây, về nơi tận cùng đất nước, các bạn đều rất hăm hở, nhưng đến khi chúng tôi khởi hành vào rạng sáng ngày 27-11, chỉ còn một bạn đường duy nhất theo tôi, bạn đường ấy cũng là người bạn đời của tôi, người luôn trung thành với tôi trên mọi nẻo đường giang hồ.
bạn đường duy nhất
Cầu Cần Thơ, ảnh do bạn Thắm chụp
Chúng tôi chọn đường chính và cũng là con đường quen thuộc, quốc lộ 1A, băng qua đường cao tốc Trung Lương lúc trời còn tối và ánh sáng từ đèn pha xe tôi như một lưỡi kiếm xuyên qua màn đêm còn đặc quéo những sương khuya. Về đến Cần Thơ còn chưa tới 8h sáng, chúng tôi ghé vào thăm nhị vị nhạc gia và rủ được thêm ông anh Tư của vợ, anh này chạy xe rành đường miền tây nên vui vẻ nhận lời cầm lái thay tôi tiếp tục hành trình.
Từ Cần Thơ chúng tôi di chuyển khá chậm, nếu không nói là rất chậm. Qua khỏi Sóc Trăng, chúng tôi bắt đầu chạm những cây cầu đang xây, những cây cầu nằm trên quốc lộ huyết mạnh của miền tây nhưng lại được thi công hết sức thủ công, có lẽ để đạt độ tinh xảo cần thiết, chỉ chừng 2~3 người thợ để làm một cây cầu. Và cứ mỗi cầy cầu chúng tôi lại mất 10~20 phút chờ đoàn xe rồng rắn leo qua một cây cầu sắt tạm, trong khi chờ đợi những người thợ thủ công chế tác cây cầu chính, có cây đã được chế tác gần 5 năm mà chỉ mới xong có 2 đường dẫn, quả thật là công phu.
Qua đến địa phận Bạc Liêu thì tình hình còn bi đát hơn, 2 cây cầu ở Tắc Sậy và Giá Rai chiếm mất của chúng tôi hơn nửa giờ. Tôi đói rã ruột, tấp vào một quán nước, được em nhỏ chủ quán rất ngoan mới dùng cơm trưa, chút xíu nữa tôi đã sà vào mâm cơm hấp dẫn với dưa bồn bồn trắng muốt và món khô sặc chết người.
Nhà Thờ Tắc Sậy, nơi nổi tiếng với Đức Cha Diệp
Vào đến Cà Mau thì đã 1h chiều. Biết chúng tôi đói, Tư hẹn chúng tôi đến thẳng quán cơm, một quán cơm ngon, khá đông khách từ phương xa, chúng tôi gọi món canh chua cá dứa, bồn bồn xào giộp, gỏi xoài khô cái bổi…và ngay lập tức tôi bị bữa trưa ngon miệng ấy cuộn lấy mình, như một cơn lũ. Tôi bắt đầu ngẩng lên nói chuyện với Tư khi đã xong chén cơm thứ ba. Tư hỏi, mệt không, còn sức vô rừng chơi không, haha, còn chớ, còn chớ, sức trâu mà, thì đi. “Vô giữa rừng U Minh uống rượu nghe Phú”, trời ơi, tôi muốn khóc luôn với lời rủ rê ấy, giống như đưa heroin cho thằng nghiện đang vả. Chúng tôi lại lên xe và tiếp tục hành trình đi thẳng vô rừng U Minh.
Trước nhà bạn Tư trước lúc vô rừng
Đường vô rừng U Minh
Đường vô rừng nhỏ xíu, chạy cặp theo kinh, hai bên thường có mấy bờ lau trắng muốt, rất đẹp. Chúng tôi gửi xe ở bưu điện U Minh sau 40 phút men theo con đường nhỏ xíu ấy và lên vỏ lãi, tiếp tục chạy thẳng vô rừng. Đến nơi, một căn nhà nhỏ nằm giữa khu vườn ở bìa rừng mà muốn đến phải tiếp tục qua một cái phà tự chế bằng ván và thùng phi cũ, đến nơi mới biết, bạn Tư đã chuẩn bị để đón tiếp chúng tôi khá thịnh soạn và nói không ngoa, đó là một buổi chiều đáng nhớ trong đời tôi.
Chúng tôi được một Chế dùng thuyền chèo đưa sâu vô rừng tham quan với lời nhắn: “đi một vòng rồi quay lại uống rượu Trái Giác với cá lóc nướng trui ăn kèm rau rừng U Minh nghe”, nghe vậy chỉ muốn đi lẹ để quay lại. “U Minh bốn bề là tràm”, quả nhiên không sai, chúng tôi ba người trên con đò nhỏ, chật vật, xoay xở, chống đẩy trên một hành trình gian nan đi xuyên rừng. Và muỗi, muỗi ở trong rừng U Minh hình như có bà con với muỗi trên Sài Gòn vì tôi từng nghe một con muỗi ở Sài Gòn kêu con muỗi ở U Minh là “bà cố nội”, những con muỗi đen, chân dài, và tấn công người giữa ban ngày như một bầy ong. Muỗi chích xuyên qua áo, xuyên qua quần Jeans, đập con này thì chừng chục con khác xông vô thế chỗ, và kèm với muỗi là bầy kiến đen trên những nhánh tràm cũng chờ đợi chúng tôi để dùng bữa chiều. Đôi chỗ không đi được, chúng tôi phải bỏ xuống leo qua những nhánh tràm để tiếp tục hành trình, một đi không trở lại, có lúc tưởng đã không ra khỏi rừng được.
Hoa giữa rừng tràm
Có một vệ sĩ theo bảo vệ chúng tôi trên suốt hành trình, vệ sĩ này đẹp trai vô cùng, oai dũng vô song. Anh không đi trên xuồng, anh bơi qua kinh, anh băng luồn rừng, anh xục xạo các bụi rậm, anh khua cho đàn chim rừng hoảng sợ bay rợp trời để chúng tôi xem.
Và rừng U Minh thật sự đã bồi thường tổn thất do muỗi gây ra cho chúng tôi bằng những thứ tuyệt vời, quá tuyệt vời, đó là bạt ngàn tràm, đó là thảm xanh ngút mắt, đó là vẻ yên tĩnh đến đông đặc của không gian, đó là những đàn chim rừng về tổ rợp trời, đó là con Gõ Kiến đầu đỏ đẹp như trong tranh, đó là bầy sóc bông chuyền cành gương đôi mắt tròn vo nhìn khách lạ, đó là những tổ ong căng mật trên nhánh tràm. Chúng tôi thõa mãn với những bù đắp ấy, vượt xa sự mong đợi của mỗi người.
(Còn Tiếp)