...

Tôi có hẹn với bạn Land ở công ty lúc 9h sáng, chờ đến 9h30 chưa thấy bạn ấy đến thì một cú điện thoại gọi tới, điện thoại của bạn hiền, hehe. Bạn hiền nói tao mới gặp một Fan của mày, nghe kể chuyện mày mà bỗng dưng muốn …nhậu. Cơn hứng nhậu nó chạy rần rần trong người, ừ, kể cũng lâu rồi từ ngày bạn bảo vệ thành công luận án Tiến Sĩ mình chưa có dịp ngồi với bạn. Thì đi.

Thế là chưa đến 10h sáng đã ngồi ở quán nhậu. Uống say, kéo nhau qua Karaoke, làm một lèo tới tối mịt, đến khi đứng hết nổi mới kéo nhau về. Về đến nhà chỉ kịp ôm Hà Văn một cái, Hà Thi một cái là lăn ra chết. Tội nghiệp Hà Thi cứ tưởng ba bị mệt, chạy qua chạy lại đắp chăn cho ba, xem ba có lạnh, có nóng gì không.

Chúng tôi đã uống liên tục trong 10 tiếng đồng hồ, thực ra chúng tôi có kêu một vài món gì đấy, một dĩa đồ xào, một cái lẩu, nhưng chúng tôi hầu như không ăn gì. Trong suốt buổi nhậu chúng tôi chỉ ăn có một thứ, một thứ xa xỉ và hiếm có, chúng tôi ăn ký ức.

Chúng tôi ăn cây kẹo kéo trước cổng trường tiểu học năm xưa được người bán dùng tay vuốt ra một đoạn với vỏ trắng bên ngoài và đậu phộng rang cháy bên trong, vuốt thật dài rồi bẻ một cái “cắc” nghe giòn tan. Chúng tôi ăn cây cà rem sữa đậu đen đựng trong cái ống bằng nhôm, phải thật nhiều đậu đen vô, mà người ta chở trên chiếc xe đạp với cái chuông leng keng ở ghi đông, đi bán dạo ở quê. Chúng tôi ăn món bún Xiêm-lo ở quê bạn, một món ăn không thể kiếm ở đâu khác, có kèo nèo thái nhuyễn và đậu phộng rang, có thịt cá lóc xào với hành và nghệ, chấm với muối hột đâm ớt, ớt nhiều bằng muối. Chúng tôi ăn món cháo cá rô đồng ở miệt Bến Tre lúc còn đi phà Rạch Miễu, ăn món hủ tiếu cọng dai ở Mỹ Tho, không phải mấy quán “Hủ Tíu Mỹ Tho” ngoài ngã ba Trung Lương đâu, là ăn ở cái quán xập xệ gần công viên Lạc Hồng kìa. Chúng tôi ăn món bún nước lèo ở Sóc Trăng, quán gì từ ngã ba vô mấy căn của cái bà mập mập, ăn rồi chết luôn cũng cam lòng. Rồi cứ thế, chúng tôi ăn dài ăn dài khắp những chặng đường chúng tôi đã đi qua, chúng tôi ăn từ thời thơ dại cho đến tận hôm nay. Chỉ là ăn ký ức. Chỉ là ăn ký ức.

Hai đứa kết bạn với nhau đã hơn 18 năm, mười tám năm ấy lần nào gặp nhau cũng say đến đứng không vững, cũng chỉ kể đi kể lại những chuyện cũ, hát đi hát lại mấy bài hát cũ. Đó cũng là một kiểu ăn ký ức về nghĩa tinh thần chăng.

Sáng nay khật khưỡng đến văn phòng thì nhận được món quà của bạn Land: Trọn bộ hai tập cuốn Người Lữ Hành Kỳ Dị bản in năm 1989 của NXB Tổng Hợp Phú Khánh, (các bác khác đọc tin này chú ý tránh nhỏ nước dãi xuống bàn phím nhé, hehe), lại một món ăn ký ức mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay. Cảm ơn bạn Land nhé

Xem thêm:
 
Top