
...
Dăm khách chơi không làm nên trời rộng
Ta bằng lòng những phù danh sơn son
Ơi ngày hồn nhiên dần lên nước bóng
Có hay ta đau một trái tim mục đồng
Vườn lá rơi hót quên chiều lạc giọng
Cũng chuốt trau cho vừa mắt giai nhân
Tuổi đại ngàn không một lần hết cánh
Theo tình yêu lông vũ khóc bao lần
Gió thay mùa tỉ tê lời ngọt dụ
Thôi linh hồn vừa hắt bóng néon
Trăng mơ đẹp dẫu không cần chiêm ngắm
Nghe từ ta câu đá núi chạnh lòng
(Tao Đàn – 1995)