...
1.
Tôi được tặng một cái smartphone để tiện blogging mọi lúc, mọi nơi. Mua quà tặng tôi thì chỉ có hoặc là ông bụt trên trời hoặc là bạn vợ thôi, mà ông bụt trên trời thì nghe đâu lúc này cũng đương túng lắm. Con này tôi nhìn là yêu liền, yêu lâu lắm rồi, càng nhìn càng yêu, ngày nào cũng tìm xem, đi đâu cũng ngó nghiêng, đúng kiểu “hồn lỡ sa vào đôi mắt em…”. Bạn vợ thấy vậy mua tặng tôi luôn để cắt cơn. Nó là con này:




2.
Khi cài đặt máy, em trai kỹ thuật bán hàng bảo em cóp cho anh vài bản nhạc trẻ nghe cho đỉnh nhé, chẳng lẽ nhận mình già nên tôi ừ liền, chọn bản nào hót hót cho anh nhé. Lúc rảnh ngồi mở mấy bản nhạc lên nghe, nghe vài bài xong tôi delete ráo trọi. Nhạc nhẽo gì dậm giựt, lời ca vô nghĩa, vui buồn không rõ, đàn ông hát mà hơi chút là khóc với đẫm nước mắt, rơi lệ…mèn. Tôi vốn chẳng ưa gì nhạc trẻ, nên bấy lâu có bao giờ nghe, giờ nó nằm sẵn trong máy nên mới tò mò, quả thiệt tệ. Chắc nhạc này không hợp với tuổi mình, mà mình đã già lắm đâu.

3.
Tối nằm coi TV, chẳng có gì hay nên coi buồn tình bấm qua kênh ca nhạc Việt. Thật là đúng nghĩa giải trí, vui như coi tấu hài luôn. Lời hát thì ngô nghê, những từ ngữ yêu đương thất tình khóc kể được ghép lại tán loạn, giai điệu thì lúc phẳng lì như nói, lúc lại dập dờn như tiếng kinh cầu...nhưng vui nhất vẫn là ca sĩ. Mình hỏi, trời cái này là con trai hay con gái đây, đầu tóc xin-ba-chao, môi son má phấn, thắt nơ, quần bóng như con cá trê, áo lấp lánh những ánh kim cương phỉ thúy, nhảy nhót như đương đứng trong ổ kiến lửa…Mình già lắm rồi sao.

4.
Nhạc sến, nói vậy chắc ai cũng hiểu, nên được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của Việt Nam. Tôi thích nhạc sến, thích nghe và thích hát. Lái xe đường dài mà mở nhạc sến nghe là bảo đảm không buồn ngủ. Ca từ bình dân dễ thuộc, dễ thấm, giai điệu thì bolero, rumba dễ nghe, dễ hát, dễ đàn, đề tài chủ yếu là tình yêu, gia đình nên khá gần gũi…Nhạc sến không có hàn lâm, ai ca cũng được. Nhậu vô thì nhạc sến là cao trào, chỉ cần cây guitare và một người biết chơi cơ bản, mà nếu không có thì lấy đũa gõ chén giữ nhịp là êm. Ai cũng ca được, ai cũng thuộc lời, bài này nối tiếp bài kia miễn là cùng tone mà không cần ngưng nhịp. Nhậu vô thì nhạc sến là mồi đỉnh, không say không về, mà có về cũng còn nghêu ngao “hồn lỡ sa vào đôi mắt em…”

5.
Con trai tôi, Hà Văn, ai cũng nói nó giống tôi, từ ngoại hình lẫn tính cách. Chính vì nó giống tôi nên gia đình rất sợ nó sẽ mắc những tật xấu giống tôi như uống rượu, hút thuốc, học dốt, đánh nhau… Tôi thì không, nếu nó lớn lên mà có uống rượu, hút thuốc, học dốt và đánh nhau thì cũng ok, chẳng có một vấn đề gì.

Tôi chỉ sợ con trai tôi nó nghe nhạc trẻ bây giờ và thần tượng một ca sĩ nửa trống nửa mái nào đó, tôi chỉ sợ nó khóc vì thất tình, tôi chỉ sợ nó mặc quần da bóng và áo hoa rũ với nơ cổ, tôi chỉ sợ nó bôi kem dưỡng da và dùng sữa rửa mặt Oxy, tôi chỉ sợ nó xịt keo tóc và dùng kem trị mụn ban đêm…tôi sợ nó làm việc, ăn mặc và cư xử giống bạn bè, một đám người không rõ giới tính, vì ai cũng thế, vì làm vậy mới giống Hàn Quốc…tôi sợ lắm…thật đấy.

Hãy là chính con thôi, con trai của ta.

Xem thêm:
- Cho Hà Văn
 
Top