"Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói, no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam
Ví dầu tình có dở dang
Thì cho thiếp gọi đò ngang thiếp dzìa..."


Bạn bè, đồng nghiệp là phụ nữ, có nhiều người đã “gọi đò ngang” rồi, tôi cũng ngại bàn chuyện này, e là không phải với họ, nên tôi chỉ nói chuyện tôi và riêng để nịnh vợ tôi mà thôi, không có ý gì khác.

“Đi đâu cho thiếp theo cùng..”

Vợ tôi hay ru con bằng câu ca dao trên, giọng ru nam bộ của nàng trong đêm vắng luôn làm tôi thương cảm, luôn gợi cho tôi hình ảnh một người con gái quê, tay cắp chiếc nón tay bồng con ra đứng nơi bến nước, nước mắt ngắn dài…Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ để vợ mình lâm vào cảnh ấy.

Nói vậy là tôi nói dối đấy, vì tôi tệ lắm, vì nếu ở với tôi là một người phụ nữ khác thì cảnh “gọi đò ngang” chắc đã xảy ra từ năm đầu tiên. Cho nên người biết vợ chồng tôi sẽ không cười khi thấy tôi nịnh vợ, sẽ tin rằng vợ tôi, bằng sự hy sinh của nàng, xứng đáng nhiều hơn thế.

Tôi nhiều tính xấu, tôi vẫn tự nhận mình là thú tính nhiều hơn nhân tính: ngang tàng, nóng nảy, liều lĩnh… lại ưa chu du kết bạn, ưa rượu chè say sưa đây đó…nếu bạn là một cô gái đương hai mươi xuân sắc, liệu bạn có dám nói với một kẻ như tôi: ““Đi đâu cho thiếp theo cùng..” không?

Lấy nhau, không nhà cửa, không tương lai, tôi chỉ có một chiếc xe City nghĩa địa và hai bộ đồ, tôi đi làm một bữa nhậu một bữa, nàng cũng không nói gì. Đi nhậu thì nàng đi theo, ngồi kế bên, gắp mồi, rót rượu. Lâu lâu hứng chí thì lại bỏ nhà lang thang đây đó, chỉ hai vợ chồng, tiền bạc không có thì mượn, đi chơi xong về tính tiếp.

Nàng đi làm, thu nhập của nàng thường dùng để lo cho gia đình, thu nhập của tôi dùng để tôi ăn nhậu, để tôi giao du đàn đúm bạn bè, từ nghệ sĩ đến giang hồ, nhiều khi thâu đêm suốt sáng. Nàng lúc nào cũng vui vẻ, nàng còn giúp nuôi đứa em trai tôi học đại học, nàng giúp ba mẹ tôi. Nàng không mua sắm gì cho bản thân ngoài những trang phục rẻ tiền nhưng rất khéo chọn. Nàng vẫn theo tôi đi nhậu, đi chơi giang hồ đây đó, vẫn ngồi lặng lẽ mỉm cười bên cạnh tôi, dìu tôi về nhà trong bước thấp bước cao, vẫn không hề thắc mắc tiền lương của tôi đi đâu, mặc dù nàng biết tôi làm ra rất nhiều tiền.

Năm đầu tiên tôi ra làm ăn riêng, tôi bị người ta phản. Tôi đau đớn tưởng như quị ngã. Nàng đứng ra lo mọi việc, thay mặt tôi đàm phán, kiện tụng, sắp xếp lại công việc. Rồi nàng lại đưa hết tiền dành dụm cho tôi tiếp tục gầy dựng lại. Tôi lại tiếp tục thất bại, nàng vẫn cười, bảo vậy thì cầm nhà chơi tiếp. Tôi đem cầm căn nhà, tài sản duy nhất có giá trị của hai vợ chồng, và như các bạn cũng biết, lại tiếp tục thất bại. Nàng vẫn đi làm, nàng khuyên tôi nên đi câu, đi chu du giang hồ đây đó cho nguôi ngoai, tiền bạc để nàng tính, thì tôi đi.

Chơi chừng vài bữa chán chê rồi, bạn bè cũng đủ rồi, ngẫm nghĩ mọi thứ thật thấu đáo rồi, tôi quay lại bắt tay làm lại từ đầu. Nàng bảo: Còn miếng đất trả góp chưa xong, bán đi chơi cú chót. Ừ. Lần này thì tôi không để nàng thất vọng nữa.

Bây giờ cũng chưa qua thời khắc khó khăn, tôi vẫn loay hoay, vật lộn với công việc mỗi ngày. Nhưng tôi không ngại gì, vì tôi luôn tin rằng nếu tôi có thất bại lần nữa, bàn tay nhỏ bé của nàng sẽ nắm lấy tay tôi, nàng sẽ vẫn mỉm cười và nói ““Đi đâu cho thiếp theo cùng..”

Tuy nhiên, xin nhấn mạnh là tuy nhiên, mặc dù tôi có nhiều tính xấu, mặc dù tôi đã sống bạt mạng như thế, nhưng tôi chưa từng nặng lời với nàng, tôi chưa từng bớt yêu nàng hơn kể từ cái ngày định mệnh cho tôi gặp nàng cách đây mười sáu năm, tôi chưa từng ngó thấy một người khác giới nào đủ duyên dáng và đáng yêu hơn nàng trên trái đất này. Cho nên, tôi vẫn thường hay nói với nàng, rằng trên đời này, ngoại trừ cái chết của tôi, tôi sẽ không làm gì để nàng buồn, sẽ không để nàng phải “gọi đò ngang…”

Xem thêm:
- Thần đèn
- Viết Cho em, ngày Tình Yêu
- Cảm ơn em
 
Top