
Tôi nhận được nhiều lời khuyên bỏ thuốc, càng gần đây thì càng nhiều, một vài lời khuyên mang tính áp lực, ví dụ như của mẹ tôi chẳng hạn, và tôi vẫn đang so đo. Nói thực là tôi chưa bỏ thuốc không phải vì chưa nỗ lực mà bởi vì tôi chưa muốn, mà cái thằng tôi, phàm làm bất cứ việc gì, cũng đều phải xuất phát từ lòng ham muốn mới thành được.
Hầu hết các bạn đọc blog, nhất là các bạn nữ đều khuyên tôi bỏ thuốc, thậm chí một số bạn cho rằng nếu bỏ thuốc lá thì tôi sẽ thành một người chồng tuyệt vời. Tôi cũng phân vân lắm, một hôm tôi hỏi bạn vợ: “Em có muốn anh bỏ thuốc không?”. Vợ tôi nói rằng: “Em không muốn, nhưng em nghĩ rằng anh nên bỏ, vì sức khỏe của anh, của con thôi…”
Tôi hút thuốc từ rất sớm, khoảng 15 tuổi là tôi bắt đầu nghiện, sau hơn hai mươi năm thì tôi trở thành con nghiện nặng rồi, việc dừng hoặc bỏ thuốc chắc chắn sẽ gây một cú sock tâm sinh lý rất mạnh và có thể để lại di chứng nặng nề.
Bây giờ tôi bắt đầu “muốn” bỏ thuốc lá.
Không phải vì vợ tôi yêu cầu. Không phải vì sức khỏe của con tôi. Không phải vì những lời khuyên của người thân và bạn bè.
Đơn giản, là đã đến lúc tôi “muốn” bỏ thuốc lá rồi.
Thuốc lá ơi, bỏ đi, được chưa?
- Thuốc lá
- Thương trường (và cũng là chiến trường) đầu tiên