Tự trào

Đêm về cười vang rừng sâu núi thẳm
cười không được lòng ai không mất lòng ai
cười như một chiến binh già thắng trận
giọt nước mắt tràn những vết thương trên vai

Đêm về cười như mưa qua hiên phố
cười thẹn nỗi buồn một thủa thơ văn
cười mái tóc gội bình yên
mườn mượt sóng của một thời cả gió
đã thay màu theo mấy bận qua ngàn

Đêm về cười thanh như nốt nhạc
thành phố lắng nghe những con đường lắng nghe
cười băng qua những điều thiêng liêng nhất
không nhớ tuổi mình trên một lối về

Đêm về cười trong veo như thủy tinh
như bài hát vừa qua đời
đã úa vàng xác lá
cười như mục đồng một chiều gió cả
vang trắng đồi lau gọi lại tên mình...


(Thơ cũ - Chả nhớ viết lúc nào - có chỉnh sửa)
 
Top