Cho Hà Thi

Con gái rất thích chơi mấy trò "cảm giác mạnh".

Con nói: thấy sợ thiệt, nhưng mà vui.

Ba thì chẳng bao giờ chơi.

Con gái thắc mắc. Ba chỉ cười.

Biết nói thế nào cho con hiểu. Ba biết chứ. Ba biết vui và cũng biết sợ nữa.

Từ khi có con, cuộc đời ba đã đầy cảm giác mạnh, đã ngập tràn niềm vui và nỗi sợ hãi rồi, ba không có nhu cầu chơi thêm nữa.

Ba đã biết vui.

Từ bước chân của mẹ khi mang thai con cho đến ca mổ đưa con chào đời giữa đêm, từ lúc con bắt đầu biết khóc tiếng đầu tiên đến khi con biết gọi tiếng ba, từ những chập chững ngày con tập đi đến lúc con đứng khóc trước cổng trường mẫu giáo...tất cả đã là niềm vui, niềm hạnh phúc vô tận mỗi ngày trong đời ba.

Và ba cũng sợ.

Ba sợ tất cả những gì có thể gây nguy hiểm cho con, từ cái cánh cửa, cái ổ điện, cái kẹt tủ, cái góc bàn, cái bậu cửa, cái cánh quạt, cái cầu thang...đến mọi thứ bệnh, dịch dù linh tinh hay khủng khiếp... tất cả đều có thể làm con vấp, con ngã, con đau, con ốm.

Ba sợ tất cả những gì làm con sợ, từ cô giáo ở nhà trẻ đến mấy thằng bạn đầu đinh mũi xanh trong lớp con, từ bọn choai choai chạy xe máy ẩu trong hẻm đến con chó nhà hàng xóm hay cắn bừa, từ con nhện, con gián trong góc nhà đến mấy con ma mà con tưởng tượng ra...ba cũng sợ

Hãy hiểu cho ba, con gái. Rằng ba yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời này, rằng để được nghe tiếng con cười nắc nẻ khi chơi trò cảm giác mạnh trong công viên, ba đã phải gồng mình với nỗi sợ hãi mơ hồ mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây...hãy hiểu rằng chỉ cần một vết trầy trên da con cũng là một vết dao trong lòng ba. Ba luôn mong ước mình có thể chịu mọi hiểm nguy, mọi đau đớn, mọi bệnh tật, mọi khó khăn, mọi nỗi buồn... thay cho con, để nụ cười của con mãi mãi là niềm vui bất tận cho ba, cho mẹ và cho chàng trai của con sau này...

Viết hơi vội, nhưng chắc là con hiểu "cảm giác mạnh" của ba
 
Top