Cho Hậu
Bài này tặng một đứa cháu trai của vợ, một chàng trai rất đẹp trai, sành điệu, yêu hết mình và sống vô tư.
Khi người ta trẻ thì người ta chơi.. Đời vui quá. Ta đẹp trai vui tính, ta có tiền, ta có xe máy, ta có quần áo hợp thời, ta có điện thoại di động…ta cũng bằng bạn bằng bè, ta nào có thua ai. Ta phải chơi cho đời vui chớ. Học hành là việc cha mẹ ta, gia đình ta muốn chứ ta đâu có muốn.
Khi người ta trẻ thì người ta ngông. Ta muốn đi đó đi đây. Ta muốn giúp những kẻ khó nghèo. Ta muốn sống thật với chính ta. Ta chán người lớn với những giáo điều, những khuyên răn, những bài giảng lặp đi lặp lại về “trách nhiệm bản thân”. Trách nhiệm bản thân ta là làm cho ta thấy vui sướng, là làm điều ta muốn chứ không phải cha mẹ, gia đình ta mong muốn.
Khi người ta trẻ thì người ta yêu. Ta có một người con gái của đời ta. Trong mắt nàng ta thấy ta là đàn ông. Một người để ta chiều chuộng, ta đưa đón, ta chăm sóc. Ta đã có một người để cuộc đời ta thật ý nghĩa. Và ta thật đang hạnh phúc dù ai có nói gì chăng nữa ta vẫn quyết yêu nàng. Ta thề sẽ chăm sóc nàng hết mực, ta thề sẽ không làm cho nàng buồn.
Ta không cần suy nghĩ, ta biết sống.
Ta không biết những thứ khác.
Ta không biết cha mẹ ta đã nhịn ăn nhịn mặc, đã vất vả nắng mưa trong cuộc sinh nhai, đã để dành từng đồng từng cắc cho ta có xe máy, điện thoại, quần áo, tiền bạc…để ta được sành điệu mà chơi với đời. Ta không biết điều đó, ta chỉ thấy cần phải đòi hỏi, cần phải có những thứ đó cho ta mà thôi. Đối với ta, đó là những thứ mà một đứa con mong chờ ở cha mẹ mình, chứ không phải tình yêu thương hay sự hy sinh vô hình mà mọi người vẫn nói.
Ta muốn trở nên tốt hơn, đáng yêu hơn trong mắt mọi người, trong mắt bạn bè nhưng ta không muốn trở nên tốt hơn trong mắt cha mẹ ta, gia đình ta. Sống thật với ta thì nghĩa là ta phải đối diện với học hành, với nghĩa vụ, với trách nhiệm…nên ta cố tình tránh đi. Ta không nghĩ đến. Ta không biết. Ta không biết một người cha, một người mẹ mong gì ở con mình. Ta không biết một người con phải như thế nào để cha mẹ mình vui lòng. Ta không nghĩ tới ngày ta có con trai, rồi nó sẽ như ta bây giờ. Ta sẽ không biết phải nói với nó thể nào.
Ta yêu một người con gái mới quen biết. Vậy mà hai mươi năm trời ta không quan tâm tới mẹ ta, người phụ nữ đã sinh đẻ ta ra, đã nuôi ta lớn lên trong bao nhiêu khó nhọc, đã chăm cho ta từng bữa ăn, giấc ngủ …. Ta có bao giờ biết chiều lòng người ấy, có bao giờ dám thề sẽ không làm người ấy buồn. Ta có bao giờ biết yêu mẹ ta chưa
Khi người ta trẻ người ta không suy nghĩ, người ta chỉ biết sống.
Giá như người ta biết suy nghĩ khi còn trẻ.