cũng như câu "hút thuốc có hại cho sức khỏe"

Có khi nào chợt nhớ rằng mình đã từng mơ ước những gì.

Tôi từng mơ làm tướng quân, dẫn đại binh đi đánh giặc Tàu.

Tôi từng mơ có thật nhiều tiền để đi vòng quanh quả đất chừng tám vòng.

Tôi từng mơ rằng thơ của mình được người ta in và đọc như sách giáo khoa.

Vớ vẩn thế đấy

Tôi từng mơ được mở một quán rượu. Chỉ bán rượu và một ít đồ nhắm do mình tự làm. Vừa bán vừa uống. Có thể là ở bờ sông, bờ biển đỉnh núi, lưng đèo…nói chung chỗ quái nào tôi uống rượu cũng thấy ngon. Mà ngon nhất, kỳ lạ thay, là được uống với vợ.

Làm gì có thứ xa xỉ nào gọi là văn minh, những qui ước về một xã hội kiểu mẫu càng lúc càng làm khó bản năng của con người. Tỉ như tôi nhiều lúc chỉ muốn văng tục vào mặt một thằng mà mình ghét: đù má, tao đập cái đầu mày dẹp lép như con tép bây giờ, con. Cái băng keo nhãn hiệu văn minh nó bịt mồm chặt quá nên không làm gì được.

Năm xưa có một đêm tôi uống rượu say và hát bài này.


Hát đi hát lại. Say quá, về đem nguyên cuốn thơ mình ra đốt cháy phừng phừng. Vừa nhìn đám lửa vừa cười. Đù, Sơn viết như vầy rồi mình làm thơ làm cái xxx gì nữa. Khi gặp Sơn tôi có kể chuyện này cho Sơn nghe, Sơn cười: bậy rứa, bậy rứa…

Sơn là đại nhân, là vĩ nhân, còn mình đúng là tiểu nhân lông bụng.

Lẩm nhẩm cái lời bài hát, nghĩ lại thấy mình đốt thơ thật là sáng suốt.

Ôm lòng đêm
Nhìn vầng trăng mới về
nhớ chân giang hồ
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua

Không còn ai
Đường về ôi quá dài
những đêm xa người
Chén rượu cay
một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui
cho nhân gian chờ đợi

Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời quay về lại
Về lại nơi cuối trời làm mây trôi

Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
tựa hồn những năm xưa


Chung qui là tại không ngủ được. May mà vợ mua sẵn chai Baileys để trong tủ lạnh, để lỳ một lam những lúc “nhớ chân giang hồ”.

Đù, rượu ngon xxx chịu được.
 
Top