...

Blog làm chốn luận bàn văn chương thật hợp thời. Vậy mà đôi khi Phú tôi lại lấy chuyện giang hồ, chuyện võ học ra luận thì chẳng khác nào làm kẻ ngược đời, dẫu có mấy bận tự nhận mình lỗ mãng cũng không tránh được tiếng xấu. Nay tự lập tag mới gọi tên là “răn mình”, đem mấy suy nghĩ của kẻ ít chữ để luận chuyện xử thế ở đời vậy.

Tôi nhớ thầy mình, là Võ Sư Bình Hổ, từng vang danh một dải miền trung những năm tám mươi, có dạy rằng: “Đánh không khó – đỡ mới khó”. Trong một năm trời, tôi hầu như chỉ được luyện cách để đỡ đòn. Nếu không vì ba tôi cương quyết bắt tôi học, nếu không vì mấy bộ phim hồng công có Khương Đại Vệ đóng thì tôi đã không thể qua nổi thời gian này.

Có lần, có một võ sinh xin thầy ra đánh đài. Hồi đó cái đích cuối của việc học võ là lên võ đài so găng. Thầy kêu bạn võ sinh đó và tôi ra trước võ đường, bảo cả hai đeo găng vào. Thầy nói: Cho hai đứa mầy đánh ba hiệp nhang nhưng thằng Phú không được ra đòn, chỉ được đỡ.

Một cây nhang chia làm 10 đốt, mỗi đốt gọi là một hiệp, mỗi đốt nếu cháy đúng thì chừng 3 phút. Thường ở cấp của tụi tôi thì chỉ đánh tối đa là 3 hiệp nhang, không có sức đánh hơn.

Trước khi so găng, thầy nói: đỡ đủ ba chiêu. Tôi hiểu ý. Đến chiêu thứ ba thì bạn đồng môn kia xin thua. Từ đó tôi mới ngộ được, xem ra biết đỡ đòn cũng lợi hại, nếu không nói là hơn cả ra đòn đánh.

Vậy ba chiêu đỡ là gì. Tôi không nhớ kỹ tên gọi nhưng đại khái có ba cách đỡ đòn, tạm có thể kể theo thứ tự từ thấp đến cao như sau:

1. Đỡ nhu:
Là việc dùng những phần cơ mềm như bắp tay, bả vai, lưng, đùi để đỡ đòn. Đây là cách đỡ cơ bản và phổ thông nhất và có hầu hết các thế đỡ cho mỗi đòn đánh. Việc đỡ này thực chất là tiếp nhận đòn đánh một cách có chọn lọc, lợi dụng lúc đối phương say đòn để phản công.

2. Đỡ cương:
Là việc chặn những đòn đánh từ xa bằng các bộ phận cứng như nắm tay, cẳng tay, cùi chỏ, ống quyển, đầu gối. Dùng phản lực của những bộ phận này để tiếp nhận đòn đánh hoặc gạt đòn đánh ra khỏi tâm đến. Việc đỡ đòn bằng cách này đòi hòi phải thật nhanh, đặc biệt là phải phán đoán được vị trí và thời điểm đối phương ra đòn. Chiêu này thực chất là một hành vi đánh chặn, làm đối phương thốn ngược vì chính đòn của y.

3. Thoái (hay Thối):
Nôm na là việc né đòn. Coi đơn giản vậy nhưng chiêu này là đỉnh cao của việc đỡ đòn. Cú ra đòn thường có trọng tâm và lực được dồn nhiều vào điểm đó. Né đòn là thoái lui một hoặc chỉ cần nửa bộ, ra khỏi trọng tâm của đòn đánh, làm cho đối phương mất phương hướng, hụt sức và đặc biệt là làm mất nhuệ khí tấn công. Nếu đạt đến đỉnh cao của chiêu thức này, có thể chỉ cần thoái mà vẫn thắng.

Đại khái vậy.

Tôi ngày xưa, theo phản xạ, thường chọn lối đỡ thứ hai, đỡ cương. Mà nói chung tôi ít khi phải đỡ vì tôi thường ra đòn trước vì tôi nóng nảy, háo thắng và ngu dốt.. Bây giờ sức không còn khỏe, mắt không còn tinh lại thêm phần chây lười tập luyện, mười phần chắc không còn một. Nên bây giờ, ngẫm lại thấy mấy bài học đỡ trên thật là hữu dụng.

Bây giờ luận chuyện xử thế.

Phàm ở đời việc gì mà người đời làm ta đau có thể coi như một đòn đánh vậy, nếu đánh trả bằng một việc tương tự thì có gì là hay. Vả lại, đâu phải cái gì làm ta đau ta cũng đánh trả được. Học cách đỡ đòn, theo tôi, là hay hơn nhiều.

Không phải ngẫu nhiên mà tiền nhân võ học xếp chữ” thoái” vào đỉnh cao của việc đỡ đòn. Thoái một bước, coi vậy, mà khó lắm. Nhất là trong lúc máu đương hăng, tâm đương nóng, dạ đương sôi. Thoái được một bước, đôi khi, đã là thắng được chính mình.

Xem thêm
- Điểm huyệt
- Xuống tấn
 
Top