
...
Kế hoạch đi Côn Đảo đã chuẩn bị xong. Vé máy bay đã có. Cần, máy, dây, lưỡi… sẵn sàng. Dặn vợ, dặn con mọi việc. Công ty cũng đã sắp đặt đâu vào đó. Chỉ chờ ngày lên đường. Hồi hộp. Đêm nào cũng mơ thấy lênh đênh. Đêm nào cũng mơ thấy bao la.
Bỗng một đêm trở giấc vì giấc mơ gặp bão. Con thuyền không đủ sức kháng cự. Quay đầu chạy không kịp. Biến mất giữa bao la. Biến mất không một dấu vết.
Sáng. Vội vàng điện thoại báo hủy. Hủy khẩn cấp. Không đi nữa. Sợ
Ta có sợ chết không?
Không. Chắc chắn là không. Giấc mơ kiểu đó ta gặp hoài. Có gì mà sợ. Ta chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Ta chưa bao giờ sợ chết. Mà chết như thế có khi ta còn khoái.
Vậy ta sợ gì.
Vì giấc mơ đó chưa kết thúc. Giấc mơ đó vẫn tiếp tục khi không có ta làm nhân vật. Ta thấy cảnh cuộc đời sau khi không có ta. Đó mới là cảnh đáng sợ. Và ta sợ. Sợ lắm.
Vậy ta có sống cho mình đâu. Ta đang sống cho người khác. Cho gia đình.
Có tiếc không?
Không.
Ta nói dối rồi.
Xem thêm: Côn Đảo - Mùa biển động