...bài thơ


Ô sẻ


Vầng trăng Thơ không còn huyền hoặc nữa
chim sẻ trở về bên ô cửa Tóc Tiên
nơi người con gái chống cằm nhìn buổi chiều vạn cổ
loài phong rêu hát những khúc muộn phiền

Về đây
về ríu rít hoa niên
dẫu không còn một cọng rơm làm tổ
bên ô cửa đã một người thiếu phụ
hát romance và khâu vá hoàng hôn

Ơi dấu chân ri đau chập choạng trong hồn
nhòa nhạt những điều chưa kịp nói
Có gì đâu mà lá cành chao vội
Diệp Lục giấc mơ đầu
đành lỗi hẹn Vàng Thu

Hoa Tóc Tiên buông tuổi cũ chối từ
màu vôi tường nhìn nhau hạnh ngộ
chim sẻ giật mình bên buổi chiều vạn cổ
khan khản giọng trầm
đau đổ bóng thời gian


P/S trà xanh:
Hình ảnh này tôi gặp trên đường Lê Quí Đôn (SG) khoảng năm 1994: một buổi chiều chập choạng, một vách tường vôi loang lổ, trên đó có một ô cửa với ban công bằng sắt nhỏ để một chậu Tóc Tiên, phía trước là một cái cây cao lá rụng khắp sân. Một hình ảnh đẹp và buồn như một bức tranh với ấn tượng rất mạnh về không gian và thời gian. Vì không phải là “quạ sỉ”, nên tôi đã vẽ bức tranh lại bằng thơ, thêm vào đó hình ảnh một người thiếu phụ và trong đó, tôi là một con chim sẻ trở về chốn cũ. (Bài này hình như đăng báo Tuổi Trẻ, nhuận bút 90k).

... và tranh

Trên đây là một entry thơ, post tháng 10.2009, bài thơ được đề tặng “quạ sĩ Lún”, tức Họa sĩ Huỳnh Thủy Châu và Tĩnh Vật Chu Chỉ Mỵ. Họa sĩ Huỳnh Thủy Châu sau đó đã thích một cảm xúc trong bài thơ và đưa lên tranh, tất nhiên là theo cách của một họa sĩ.

Tôi được xem tận mắt bộ tranh này khi còn chưa hoàn thiện và chưa kịp khô màu. Thật khó nói ra đầy đủ cảm xúc của mình, tất nhiên là ở cả hai góc độ, người xem tranh và tác giả bài thơ. Chỉ có thể nói rằng ở trong một góc nhìn nào đó, một gam màu nào đó, một nét vẽ nào đó… tôi có một cảm xúc quen thuộc, giông giống như khi tôi đặt bút viết bài thơ trên, cũng có những cảm xúc khác lạ và đẹp, nhưng là một người làm thơ hơi bảo thủ, tôi thích giữ lại và nhâm nhi cái cảm xúc quen thuộc của mình hơn.

Được phép của họa sĩ Huỳnh Thủy Châu, xin giới thiệu bộ tranh, dù chưa hoàn thiện:






và một số góc nhìn riêng của tôi, một số “Ô Sẻ” của riêng tôi.





Bonus:

Tác giả, Họa sĩ Huỳnh Thủy Châu (trái) và Nhà báo Ngọc Lan (phải)
 
Top