...

1.
Lâu rồi mới có cảm giác “lãnh nhuận bút”, một cảm giác thật khó tả, lâng lâng và phơi phới trong ý thức về giá trị những gì mình viết ra, dù rằng hơi huyễn hoặc. Một triệu không trăm tám chục ngàn nét, cho một bài viết trên blog, một bài viết cho bạn, giá chỉ bằng một bữa nhậu, nhưng niềm vui mà nó mang lại thì thật lớn, lớn hơn nhiều so với giá trị thực, vì nó làm sống lại một thời, thời của “nhuận bút”. Thời ấy, một ngày bắt đầu từ giữa trưa, ăn sáng lúc 12 giờ, viết lách ở quán cà phê suốt buổi chiều và tổ chức liên hoan mừng sản phẩm bằng bữa nhậu tối, tất nhiên luôn có màn văn nghệ lúc giữa khuya.

2.
Tôi rất thích viết. Tôi viết cho tôi đọc, nói nôm na là tôi tự sướng với việc ngồi chuốt những suy nghĩ của mình ra thành chữ, thật nhiều chữ, tôi làm việc ấy mỗi ngày, đầy say mê và dễ dàng. Không phải là một nghệ nhân trong thú chơi này, tôi đã không cố làm cho trang viết của mình thành văn chương, không phải văn chương vì tôi viết do tôi thích viết chớ không phải do tôi có tài viết. 

Và tôi cũng thích nhiều thứ khác: câu cá, chụp ảnh, uống rượu, kinh doanh, hát karaoke, lái xe, đi chơi, nấu ăn… tôi thích tất cả những thứ gì xuất hiện trong đời tôi, đem lại niềm vui cho tôi, những thứ có khả năng cuốn tôi đi mỗi ngày mà không làm tôi thấy tiếc nuối. Cũng như viết lách, những thứ khác tôi cũng làm vì tôi thích, nên chẳng có thứ nào tôi thật sự giỏi.

3.
Vậy tôi giỏi thứ gì. Hehe, dĩ nhiên là tôi chẳng giỏi thứ gì, nói thật đấy.  

Bạn không nhất thiết phải giỏi một thứ gì trong đời, bạn chỉ cần làm mọi việc với tất cả đam mê. Đừng để những kết quả ảnh hưởng đến niềm vui của bạn, hãy vui khi đang thực hiện những việc ấy  mà không kỳ vọng vào kết quả của nó, niềm vui chính là kết quả lớn nhất.  Đam mê luôn tạo ra niềm vui. Tình yêu cũng là một thứ đam mê, một đam mê có cam kết và trách nhiệm.

4.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi: vậy nỗi buồn thì sao? Ai mà chẳng có nỗi buồn chứ, tôi cũng có nhiều nỗi buồn, rất nhiều ấy chứ. Khi buồn, tôi cũng như bạn, cũng gục xuống, cũng co lại, cũng gặm nhấm nỗi buồn và than thở với cô đơn. Cứ để cho nỗi buồn đè lấy bạn, làm cho bạn bật khóc hoặc quị ngã, để rồi bạn sẽ thấy vui hơn khi không buồn nữa, bạn sẽ nhận ra niềm vui trong đời thực sự quí giá như thế nào.

Hôm nay tôi nghe radio, có mục tư vấn sức khỏe của bác sĩ Lương Lễ Hoàng, bác sĩ nói rằng, theo một nghiên cứu mới nhất thì hội chứng tâm lý “tiền mãn kinh” cũng xuất hiện ở nam giới chứ không chỉ riêng nữ giới. Hội chứng này bắt đầu xuất hiện ở tuối 40, thường gây ra cảm giác mệt mỏi, ghét người, buồn bực, chán ăn.. cũng không cần lo lắng gì lắm, hội chứng này tự phát và tự khỏi trong thời gian ngắn. Từ giờ trở đi, nếu tôi có ghét ai đó hay buồn bực chuyện gì đó, có lẽ là do tôi mà thôi, do tôi đang bị hội chứng “tiền mãn kinh” ở nam giới, thật đấy.

5.
Đôi khi sự khiêm tốn vắng nhà, tôi tranh thủ hét lên với bạn: Thực ra tôi có giỏi một thứ, một thứ mà ai cũng giỏi, tôi giỏi sống. Và niềm vui hay nỗi buồn mà tôi nhận được, là một thứ "nhuận bút" của cuộc sống này.

...
 
Top