...
1.
Tôi là kẻ xấu bụng, rất xấu bụng. Chỉ cần ăn một món ăn mà có lẫn ít giấm hóa học là tôi lập tức bị đau bụng, cơn đau bụng kéo dài, quặn thắt và chỉ chấm dứt khi cơ thể đã đào thải hết bữa ăn hôm ấy, tôi biết chắc đó là giấm hóa học. Bây giờ việc mua dấm hóa học bán sẵn để chế biến thực phẩm là rất phổ biến, mọi người khác vẫn có thể ăn bình thường, không hiểu sao tôi vẫn không ăn được, tôi chỉ ăn được các món ăn chế biến từ giấm nuôi.
2.
Ngày 01.01.2011 là một ngày đẹp và đáng nhớ, tất nhiên là chỉ về mặt con số, cũng dễ hiểu là ngày hôm ấy có rất nhiều đám cưới. Đám cưới vào ngày 01.01.11 thật là đẹp, một sự khởi đầu hoàn hảo trong một con số hoàn hảo. Đám cưới khắp nơi, cô dâu chú rể nào cũng đẹp, có đám sang còn rước dâu bằng xe Limo dài như toa tàu lửa hoặc cô dâu chú rể nửa ngồi nửa đứng trên xe mui trần hai chỗ chạy chậm chậm ngoài phố khói bụi, hớn hở vẫy chào mọi người khi thằng quay phim ngồi ngược ở chiếc xe gắn máy chạy phía trước đang cố thu lại những hình ảnh lãng mạn nhất, cho dù hơi giả tạo. Đám cưới nào cũng lộng lẫy đèn hoa, ca múa nhạc ầm ĩ, bánh cưới năm bảy tầng với tháp sâm panh đỏ sủi bọt…
Vợ tôi, mỗi lần thấy đám cưới sang trọng lại chậc lưỡi, hồi đó mình làm đơn giản quá anh. Ừ, hồi đó, cô dâu may hai bộ áo dài gấm với khăn đóng, chú rể may bộ vest ở nhà may Tuấn, không video clip, không album, không tranh laminated, không vũ đoàn, không xe limo.. Mấy thứ đó là hình thức. Ngày đẹp, quần áo đẹp, xe limo, vũ đoàn, đèn hoa…mấy thứ đó chỉ là một đám cưới đẹp, chỉ là khởi đầu của một cuộc hôn nhân mà mọi thứ đằng sau nó chắc chắn sẽ không còn màu hồng, mọi thứ sẽ không diễn ra như kịch bản.
Tình yêu đẹp bắt đầu từ một đám cưới, trước đó nó có tên là đam mê.
3.
Có một tiệc nhỏ, chừng mươi bàn tiệc, chen chúc giữa hàng chục bữa tiệc ở khu vườn tiệc cưới trong ngày 01.01.2011, điều lạ là bữa tiệc không phải tiệc cưới, dù vẫn có cô dâu mặc áo cưới và chú rể mặc đồ vest, vẫn có hoa và nhạc, trên phông là dòng chữ: “TIỆC KỶ NIỆM 5 NĂM NGÀY CƯỚI”. Năm năm, 5 năm, có quá lâu để kỷ niệm chưa? Nhiều người thắc mắc vậy. Đối với hôn nhân, 5 năm chỉ là cái chớp mắt, nếu có kỷ niệm chỉ là một bữa ăn tối hai người với nến và hoa. Theo một thống kê không chính xác, những rạn nứt thường xảy ra trong ba năm đầu tiên sau đám cưới. Đối với tình yêu, năm năm, có lẽ cũng đủ để kỷ niệm bằng một bữa tiệc đông vui. Năm năm từ đám cưới, tình yêu chắc chắn chắc chắn đã chín muồi , đã đơm hoa kết trái, chắc chắn đã qua ít nhiều sóng gió, đã có thể gọi là bền vững.
4.
Má vợ tôi buôn bán nhỏ, bán tạp hóa. Sáng nay trong bữa sáng, vợ chồng chúng tôi nói chuyện về má, chúng tôi rất ngưỡng mộ cách mà má có thể nuôi tám người con trưởng thành qua chiến tranh loạn lạc, qua thời buổi khó khăn, dựng vợ gả chồng và có một đại gia đình hạnh phúc, sau hơn năm mươi năm kể từ ngày đám cưới.
Má buôn bán nhỏ nhưng rất khéo, tiệm tạp hóa nằm cuối con hẻm nhỏ chỉ chạy được một chiếc xe máy nhưng má bán rất đắt. Má tự nấu rượu bán, tự xay bột làm đủ loại bánh, mua trái cây về cắt ra ăn kèm muối ớt đâm, mua đá cây bào ra bán si rô cho con nít, tự làm sữa chua… má khéo léo, tần tảo và có một sức chịu đựng vô biên.
Có một thứ má làm, má nuôi rất lâu, bán rất đắt và rất được ưa chuộng, đó là con giấm. Giấm của má bán rất ngon và rất sạch, làm gỏi, ngâm dưa hành, củ kiệu không bao giờ sợ hư. Con giấm của má rất lớn, má nuôi năm này qua tháng khác, nghe nói má nuôi nó từ thời hẻm này toàn người Mỹ. Bây giờ má già rồi, má muốn con cháu học cách nuôi giấm, tiếp tục nuôi mấy con giấm đó, mấy con giấm trường sanh trong những chiếc khạp đất cũ kỹ của má.
Nuôi giấm không dễ, mà cũng không khó. Con giấm có sẵn, chỉ cần kỹ một chút, giữ một chút là được, là nó sống hoài, sống hoài.
5.
Tình yêu đã có một đám cưới để bắt đầu. Tình yêu, như con giấm trong cái khạp đất cũ kỹ của má, nuôi nó không khó mà cũng không dễ, chỉ cần kỹ một chút, giữ một chút là được. Má chỉ là một người nông dân ở miệt vườn miền tây, qua bao nhiêu biến cố trong đời, má còn nuôi được mà, đã hơn năm mươi năm rồi đó.
"I don't know why I love her like I do"