Viết blog thật là hay, nhất là có một cơ hội tuyệt vời để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với những người đã yêu thương mình, đã giúp đỡ mình, hoặc giả đơn giản hơn, đã kết bạn với mình.
Đúng ra tôi đã có thể có 3 đứa con. Vợ tôi có thai đầu tiên năm 2000, sau khi tôi cùng cả thế giới thở phào vì thoát khỏi sự cố Y2K, chúng tôi muốn sanh một con mãnh long vào năm Thìn.
Chúng tôi đi khám thai lần đầu tiên, cái thai được bảy tuần tuổi trong sự vui mừng của hai vợ chồng, chỉ hơi lạ là chưa nghe được tim thai. Lần khám thứ hai thì nghe được, nhưng tim thai rất yếu. Rồi một đêm vợ tôi đau bụng dữ dội, ra máu rất nhiều. Tôi bế vợ mình chạy đến bệnh viện trong đêm. Ai cũng biết kết quả là cái thai đã chết lưu.
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là cảnh báo về dư lượng chất phóng xạ quá nhiều trong người tôi, là do lỗi của tôi. Vợ tôi khóc rất nhiều. Mẹ tôi từ Nha Trang vào, bà kêu vợ tôi nghỉ việc, theo bà về Nha Trang, như lời bà nói, để tắm biển và tĩnh dưỡng.
Ở Nha Trang có một bác sĩ đông y già, tên là Lộng. Ông đã già lắm nên không hành nghề nữa, chủ yếu truyền cho hai người con gái: Cô Xuân và Cô Yên. Cả hai cô đều là bạn đồng nghiệp của mẹ tôi. Cô Yên đi làm, hình như là thạc sĩ, trưởng khoa đông y bệnh viện Tỉnh, còn Cô Xuân thì ở nhà, bắt mạch, hốt thuốc, chỉ là thuốc nam bình thường, ba cái rễ cây, lá khô...
Vợ tôi được mẹ chồng đem đến đây, được ông Lộng bắt mạch và Cô Xuân cắt thuốc nam. Thuốc nam rẻ tiền, sắc lấy nước uống thôi, theo lời cô Xuân là để phục hồi những thương tổn do cái thai đầu tiên gây ra. Uống ba mươi thang thuốc rồi vợ tôi vào Sài Gòn lại với tôi.
Chỉ ba tháng sau, vợ tôi có thai lần nữa, là Hà Thi bây giờ. Từ khi có thai, cô Xuân liên tục bốc thuốc cho vợ tôi uống, những thang thuốc dưỡng thai bình thường thay vì phải uống thuốc tây y. Tháng Chín, năm 2001, Hà Thi ra đời, khỏe mạnh và xinh đẹp như thiên thần.
Khi Hà Thi được hơn bảy tuổi, chúng tôi quyết định kiếm thêm đứa con nữa, chúng tôi lại đến gặp cô Xuân. Dù không quan trọng chuyện con trai hay con gái, con nào cũng đáng yêu cả, nhưng tôi vẫn muốn để lại cho đời một thằng Phú con, một thằng uống rượu, làm thơ, giang hồ nửa buổi, một thằng ngang tàng liều lĩnh, một thằng dám yêu cuồng sống tận…
Vì yêu cầu ấy, lần này cô Xuân bắt mạch kỹ hơn, cả hai vợ chồng. Chồng thì lục phủ ngũ tạng đã nát như tương vì rượu và thuốc lá, nên cô Xuân cắt thuốc cho tôi rất kỹ, chữa nhiều bệnh, khôi phục lại đám tinh binh dũng tướng. Vợ cũng có một số thay đổi về thuốc, tao ra một môi trường thuận lợi… cô Xuân không hứa hẹn gì, nhưng cô nói, việc này cô đã làm cả trăm cases, chưa case nào sai.
Ba tháng sau, vợ tôi có thai, là Hà Văn bây giờ. Vừa biết mình có thai thì vợ tôi lại bị bệnh Thủy Đậu, một căn bệnh khủng khiếp. Bị vị bác sĩ khám thai đầu tiên dọa, vợ tôi đã khóc ngất. Lại là Cô Xuân với những thang thuốc nam, với những thứ rễ cây lá khô đơn giản, và căn bệnh nhanh chóng bị đẩy lui, như chưa từng xuất hiện.
Hà Văn ra đời là niềm vui của cô Xuân, là món quà của cô Xuân cho vợ chồng tôi. Bây giờ Hà Văn khôi ngô thế nhưng chưa chịu đi, vợ tôi điện mách với cô Xuân, nghe đâu có ấy lại lục đục chuẩn bị một ít rễ cây, lá khô gì đấy, nó sẽ chạy ầm ầm ngay thôi.
Có những người như thế, họ là những người bình thường, sống ở một tỉnh lẻ bình thường, nhưng những việc họ đã làm cho ta, cho đời thật lớn lao, thật phi thường biết bao.
Post hình cho các fan của Hà Văn
Xem thêm:
- Thiên thần áo trắng