...

Ai mà không từng một lần suýt chết trong đời, chắc là hiếm. Những rủi ro, bệnh tật, hiểm họa luôn có thể xảy ra trong đời người ta, và thường thì ta may mắn vượt qua được, nhưng cũng có nhiều người không có cái may mắn ấy. Tôi là người may mắn.

Năm mười bảy tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, đang lúc phơi phới tuổi xuân thì một hôm tôi thấy trên ngực mình có một chấm nhỏ, màu đỏ, nổi lên như một hạt gạo. Rồi cái chấm nhỏ ấy lớn dần mỗi ngày, chừng một tuần sau đã thấy nó bằng trái bóng bàn. Mẹ tôi đưa đi khám nhưng bác sĩ vẫn chịu, chưa có kết luận cụ thể, chỉ chẩn đoán là một khối u động mạch phổi, là ác tính. Một hôm, thằng bạn học to như con gấu đến vỗ vai tôi cái độp, thế là cái bọc máu trên ngực vỡ tan, máu chảy xối xả. Tôi được đưa vào bệnh viện, cũng chỉ là cầm máu và theo dõi tiếp.

Vết thương vừa kịp lành thì cái chấm nhỏ màu đỏ lại xuất hiện. Các bác sĩ hội chẩn và quyết định mổ để cắt gốc khối u ấy. Ca mổ được tiến hành với các bác sĩ hàng đầu ở bệnh viện lúc bấy giờ, họ khoét một lỗ lớn trên ngực tôi, cắt hết tất cả những chân rết của cái khối u bám trên động mạch, cắt bỏ một phần cuống động mạch phổi, nói chung là tìm mọi cách tận diệt cái khối u ghê gớm ấy.

Nhưng họ đã lầm. Vết mổ vừa kéo da non thì cái chấm màu đỏ căng đầy máu lại trồi lên. Lúc này thì các bác sĩ thật sự bó tay. Họ nói chuyện với ba mẹ tôi rất lâu. Ba tôi im lặng, còn mẹ tôi ngồi khóc. Từ đó ba mẹ tôi không la mắng tôi nữa, có bao nhiêu tiền thì cho tôi ăn tiêu thoải mái, cũng chẳng cần tôi học hành gì. Ba mẹ tôi cũng đã chuẩn bị tư tưởng cho cái ngày xấu nhất mà các bác sĩ đã tiên liệu.

Tôi lúc ấy rất vô tư, tôi cũng biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng tôi chẳng sợ hãi gì. Tôi vô tư sống nốt những ngày tháng tuổi trẻ của mình không gợn chút buồn bã nào. Tôi hay nói đùa với đám bạn giang hồ rằng tôi đã đến số rồi, đừng có chọc tôi, không tốt đâu…

Mẹ tôi vẫn khóc hằng đêm, nhưng mẹ nói với tôi là mẹ luôn có niềm tin mãnh liệt rằng bệnh của tôi có thể chữa được, rằng con trai mẹ sẽ sống khỏe mạnh.

Rồi may mắn cũng đến. Bệnh viện được tài trợ một cái máy phóng xạ để đặc trị các bệnh lý kiểu như tôi. Bệnh viện thành lập khoa mới, gọi là khoa “Điều trị vật lý hạt nhân”, tôi là bệnh nhân đầu tiên sử dụng cái máy ấy, hồ sơ bệnh lý của tôi đánh số -00001.

Mỗi buổi sáng tôi đến khoa để cái máy ấy bắn tia phóng xạ vào ngực. Để đi đến khoa này từ nhà tôi, tôi phải đi tắt bằng cách băng qua nhà xác của bệnh viện. Mỗi buổi sáng khi đi điều trị tôi đều chứng kiến những chiếc băng ca trùm ra trắng toát được đẩy xuống phòng lạnh của nhà xác.

Tia phóng xạ quả thật lợi hại. Ngực tôi luôn có một vết cháy tròn, sâu vào đến xương, lúc nào cũng như một vết thương không lành, đau và rát kinh khủng. Sau khoảng một năm thì tôi được xuất viện, lúc này số bệnh nhân của khoa đã lên đến vài trăm người.

Tôi đã khỏe, mặc dù người tôi lúc ấy chỉ còn như một bộ xương khô, mặc dù sau đó tôi còn phải uống một đợt thuốc khủng khiếp trong sáu tháng liên tục, mặc dù các bác sĩ thiếu lạc quan đã đến chia buồn cùng mẹ tôi.

Vậy đó, không từng qua chinh chiến nhưng tôi cũng đã hơn một lần chạm mặt tử thần, có lẽ ổng mủi lòng trước tình thương và niềm tin của mẹ tôi, hay ổng chán ngán vì thấy tôi chẳng có vẻ gì sợ hãi ổng, nên ổng trả tôi về.

Nếu bạn từng một thời gian dài bị đẩy ra đến ranh giới của sự sống, bạn mới thấy cuộc sống thật đẹp, thật ý nghĩa, bạn mới thấy mình may mắn, bạn mới cảm nhận rằng yêu thương và được yêu thương luôn là thứ quí giá nhất.

(...bài này viết lâu rồi, post lên giữ pageview lúc bận rộn)

Xem thêm:
- Không tin thì thôi
 
Top