...

“Làm người ở lại, bao giờ cũng buồn…”

Tôi thường tự hỏi: trong những cuộc chia ly kẻ ở người đi, ai là kẻ buồn hơn, người đi hay kẻ ở. Nhiều người cho rằng người ra đi luôn buồn hơn vì trong hành trang đã ăm ắp nỗi nhớ, nỗi cô đơn của dặm trường trước mặt. Tôi cũng từng làm người đưa tiễn, cũng từng vẫy tay chào người ở lại và khăn gói ra đi, tôi thấy làm người ở lại đúng là buồn hơn, đúng là “làm người ở lại bao giờ cũng buồn"...

Tôi nhớ cái cảm giác nhìn bóng người đi nhỏ dần rồi xa khuất, canh cánh bên lòng nỗi lo lắng, thương yêu. Tôi nhớ cái cảm giác lê bước trở về khi chuyến tàu chở người thương yêu rời bánh, không phải mình tôi, cả sân ga bị con tàu bỏ trơ lại vài bóng người đưa tiễn, lẻ loi và mất mát. Buồn.

Thời buổi loạn ly, đã bao nhiêu cuộc chia ly trên đất nước này, đã bao nhiêu cuộc chia ly đau buồn không có ngày đoàn tụ. Những nỗi buồn trở thành mất mát, thành một vết thương không bao giờ lành, âm ỉ đau cùng với nỗi nhớ, mà con người ta, nỗi nhớ cứ sâm sấp với thời gian, mỗi ngày mỗi nhiều.

“Làm người ở lại, bao giờ cũng buồn…”

Hôm nay, lại một lần nữa tôi nhìn chiếc răng hàm được vị nha sĩ rứt ra sau khi đánh đu cả nửa tiếng trên người tôi, lại một lần nữa tôi thật sự cảm nhận được nỗi đau thương và mất mát trong câu hát ấy. “Làm người ở lại, bao giờ cũng buồn…”

Xem thêm:
- Tiễn
 
Top